“Làm gı̀ có rắn nào vô ha ̣i,” Marco lầm bầm. “Nhưng bồ phải mở to
đôi mắt diều hâu của bồ ra nếu có mô ̣t con rắn chuông bò tới chỗ tui đó
nghen.”
<Tui sẽ bảo vê ̣ cái mông của bồ khỏi bi ̣ rắn cắn, Marco à,> Tobias
tuyên bố long tro ̣ng.
“Tu ̣i mı̀nh biến hı̀nh tiếp đi chứ,” Rachel đề nghi ̣. “Khỏi cần nghı̉ đi.
Mı̀nh thấy khỏe lắm.”
“Có cần phải gấp vâ ̣y không?” tôi hỏi.
Biến hı̀nh là công viê ̣c khá oải. Nó làm ba ̣n mất sức lắm. Đôi khi
chúng tôi buô ̣c phải biến hı̀nh thiê ̣t le ̣, chẳng cần nghı̉ ngơi gı̀ hết giữa các
lần biến hı̀nh. Nhưng làm vâ ̣y chẳng hay ho gı̀. Ba ̣n sẽ cảm thấy phấn chấn
hơn nhiều nếu như có đươ ̣c mô ̣t lúc xả hơi.
Rachel nhún vai. “Không. Chẳng gấp gı̀.” Nhỏ nhón chân rướn mı̀nh lên
ngó quanh bãi đá. Làn gió vi vút thổi xõa tóc xuống mă ̣t nhỏ. “Trông cứ
như mô ̣t cảnh trong bô ̣ phim Viễn Tây thời xưa vâ ̣y đó. Các chàng cao bồi
tốt nấp trên núi để tránh bo ̣n cao bồi xấu. Cái tu ̣i mı̀nh cần bi giờ là súng
sáu và súng trường…”
CLIC-CLIC!
<Cái gı̀… > Tobias la lên.
CLICK-CLIC! CLIC-CLIC!
Âm thanh ấy làm tôi cứng người. Tôi đã nghe thấy nó trong đời thực rồi,
và nghe trên tivi hàng ngàn lần luôn. Không thể lầm đươ ̣c. Đó là tiếng
những khẩu súng lên đa ̣n.