mùi ẩm mốc thiê ̣t khó chi ̣u.
Hồ bơi đươ ̣c viền quanh bằng ga ̣ch trắng còn dưới đáy thı̀ lót ga ̣ch màu
xanh đâ ̣m.
Có mô ̣t cầu nhảy và mô ̣t tấm ván nhún. Trên mô ̣t bờ tường có những cửa
sổ ở tuốt trên cao, nhưng ánh sáng chủ yếu la ̣i là đèn huỳnh quang. Ngoài
ra ở trong nước cũng có ánh sáng giống như ánh đèn pha xe hơi. Tuy vâ ̣y,
cách chi đó tất cả trông vẫn cứ lờ mờ, cho dù có bao nhiêu ngo ̣n đèn đươ ̣c
bâ ̣t lên đi nữa.
Tôi biết cái tôi đi ̣nh làm thâ ̣t ngu xuẩn. Nhưng tôi cũng biết rằng nếu tôi
không làm điều đó ở đây thı̀ tôi sẽ làm điều đó ở mô ̣t nơi khác, thâ ̣m chı́
còn ngu xuẩn hơn nữa. Như bồn tắm nhà tôi chẳng ha ̣n.
Tôi thay đồ rồi trở la ̣i kiểm tra bể bơi thêm lần nữa. Chả có ai cả.
Không có ai ở chỗ các băng ghế. Không có ai dưới nước. Hồ bơi không
mô ̣t gơ ̣n sóng.
Tôi nhảy vào hồ, ở chỗ có va ̣ch ghi hai thước rưỡi và bắt đầu thực hiê ̣n
điều mà tôi mong muốn từ hôm Chủ nhâ ̣t đến giờ. Tôi bắt đầu tâ ̣p trung
nghı̃ về con cá mâ ̣p. Tôi thấy nó trong ký ức tôi. Thấy nó đang rươ ̣t tôi
cha ̣y do ̣c cái đường hầm nhựa đó.
Tôi hı̀nh dung la ̣i cái lúc tôi sờ vào làn da như giấy nhám của con cá
mâ ̣p và đưa nó vào tra ̣ng thái đờ đẫn của thời gian thâu na ̣p ADN. Và rồi,
từ từ, tôi cảm thấy những thay đổi bắt đầu.
Khởi đầu là âm thanh lóc bóc từ các xương xẩu đang tan biến của tôi vı̀
cá mâ ̣p làm gı̀ có xương. Chúng chı̉ có su ̣n thôi mà…
Xuyên qua nước, tôi thấy đôi chân của tôi bắt đầu kéo dài ra. Các ngón
duỗi ra, duỗi ra nữa, cho đến khi mỗi ngón chân dài đến cả ba tấc. Các
bắp chân tôi cũng giãn ra theo các ngón. Tôi hoàn toàn sửng sốt khi nhâ ̣n ra
mı̀nh đã cha ̣m tới đáy hồ.
Có chuyê ̣n gı̀ đó vừa xảy ra với cái lưng của tôi. Tôi cảm thấy có thứ gı̀
đang mo ̣c ra ở đó, và đang lớn dần lên. Tôi với ra sau bằng những ngón tay
vẫn còn là của người và cha ̣m phải vâ ̣t gı̀ đó hı̀nh tam giác. Tôi đang mo ̣c
vây lưng!
Tôi cảm thấy miê ̣ng mı̀nh ngưa ngứa, ngứa mô ̣t cách kỳ la ̣. Răng cá mâ ̣p