hai bàn tay vào nhau. “Đươ ̣c rồi, vào viê ̣c thôi.”
Tôi tâ ̣p trung mô ̣t lần nữa vào con chuô ̣t. Bây giờ nó là mô ̣t phần của
tôi rồi. Tôi không biết viê ̣c đó vâ ̣n hành thế nào, thế nhưng là rõ ràng nó
đang vâ ̣n hành. Không hiểu bằng cách nào, nhờ công nghê ̣ của người
Andalite mà ADN của con chuô ̣t kia đươ ̣c chuyển sang người tôi và đươ ̣c
trữ la ̣i trong đó. Giống như có mô ̣t tấm bản đồ hướng dẫn tôi khi tôi biến
đổi. Nhưng tôi không biết đươ ̣c làm thế nào mà tôi có thể thực hiê ̣n viê ̣c
ấy.
Cảm giác đầu tiên là co rút la ̣i. Đó là mô ̣t sự trươ ̣t dài, rất dài, từ
chiều cao mô ̣t mét rưỡi xuống còn dưới 3 centimet. Giống như là rớt xuống
vâ ̣y. Chı̉ khác là mı̀nh có thể cảm thấy mă ̣t đất lúc nào cũng vẫn ở dưới
chân.
Phút trước tôi đang nhı̀n vào mă ̣t anh Jake, Marco và Cassie. Phút
sau những khuôn mă ̣t của ho ̣ đã như bi ̣ kéo tuốt lên cao. Tôi đang rớt xuống
do ̣c theo người ho ̣.
Giống như ho ̣ là những tòa nhà cho ̣c trời còn tôi thı̀ rớt từ trên nóc
xuống hay đa ̣i loa ̣i thế.
Quần áo ngoài của tôi rớt xung quanh thân mı̀nh y như mô ̣t cái lều bự
của ra ̣p xiếc đổ su ̣p xuống.
Có mô ̣t tiếng ken két rất nhe ̣ khi sống lưng của tôi su ̣p chı̉ còn ngắn
hơn ngón tay út. Đó là cái cảm giác khó chi ̣u thường có ở mô ̣t số cuô ̣c biến
hı̀nh, nhưng không hoàn toàn là đau đớn.
Tôi cảm thấy đươ ̣c cái đuôi đang thò ra từ đốt xương cùng của mı̀nh.
Mô ̣t cái đuôi dài, nhẵn nhu ̣i. Chẳng hấp dẫn chút nào.
Chân tôi gần như biến mất, chúng nhỏ quá đi. Tôi là mô ̣t trái banh
lông tròn xoe, nhỏ xı́u, không dài quá năm centimet với bốn bàn chân bé tı́
ni ̣.
Thế rồi nỗi sơ ̣ quẫy lên trong tôi. Nỗi sơ ̣ của loài chuô ̣t.
Nó tác đô ̣ng ma ̣nh đến nỗi tôi bắt đầu rùng mı̀nh. Tôi run lên vı̀ khiếp
hãi. Tôi lẩy bẩy vı̀ khiếp hãi.
Tôi bi ̣ bao vây rồi! Chỗ nào cũng có những con thú săn mồi! Tôi ngửi
đươ ̣c mùi của chúng. Tôi nhı̀n thấy chúng - những sinh vâ ̣t to lớn, lờ mờ,