cử đô ̣ng châ ̣m cha ̣p đang sừng sững bên trên tôi.
“Rachel? Ở dưới ấy bồ ổn chứ?” Đó là Cassie. Nhỏ nhấc đống quần
áo rớt từ người tôi ra.
Tôi nghe thấy tiếng người nói và hầu như hiểu đươ ̣c, nhưng nó giống
tiếng sấm xa nhiều hơn. Nó không thực sự có nghı̃a gı̀ cả. Ít ra là không có
nghı̃a đối với mô ̣t con chuô ̣t.
Con chuô ̣t đang tı̀m mô ̣t lối thoát. Bô ̣ óc của nó có thể đã loa ̣n lên vı̀
khiếp sơ ̣, nhưng vẫn tinh ranh la ̣ lùng. Nó đang cân nhắc từng con đường
có thể thoát thân. Nó đang đo khoảng cách giữa ba că ̣p chân. Có mô ̣t că ̣p
di chuyển nhè nhe ̣.
Tôi vo ̣t ra như tên bắn.
Chạy! Chạy! Những phiến lá có thể dài tới hai mét. Những cành con
giống như những thân cây đổ mà tôi phải leo qua. Bốn cái chân bé xı́u của
tôi di chuyển với mô ̣t tốc đô ̣ không thể tin nổi. Tôi phóng qua mô ̣t con bo ̣
mà tôi thấy to như mô ̣t con chó.
“Rachel, bồ phải làm chủ mı̀nh chứ!”
Tôi biết các ba ̣n tôi đúng. Thâ ̣m chı́ tôi gần như hiểu đươ ̣c ho ̣ muốn
nói gı̀. Nhưng nỗi khủng khiếp quá ma ̣nh. Sự hối thúc phải sống sót thâ ̣t là
mãnh liê ̣t.
Và cùng lúc ấy la ̣i có thêm mô ̣t cảm giác khác. Đói. Tôi ngửi thấy mùi
quả hồ đào. Tôi ngửi thấy mùi thi ̣t thối. Thâ ̣m chı́ cả mùi những con giòi
đang quằn qua ̣i trên miếng thi ̣t thối.
Và tôi thèm. Tôi biết là ghê tởm thâ ̣t, nhưng tôi vẫn thèm ăn những con
giòi ấy.
Có những bước chân nă ̣ng nề thı̀nh thi ̣ch đằng sau tôi! Tôi quay ngoắt
và rúc vào dưới mô ̣t bu ̣i cây. Những bước chân lao sâ ̣p tới trước khi
ngừng la ̣i và quay về phı́a tôi.
Chúng nhanh hơn tôi nhưng không linh hoa ̣t bằng. Tôi có thể cha ̣y
thoát. Tôi có thể cha ̣y thoát và tı̀m ra cái mùi chết chóc kia rồi to ̣ng cho
đầy ho ̣ng!