vẻ run rẩy ngay trong cái lốt cá mâ ̣p. Đôi mắt đờ đẫn của con cá mâ ̣p
không biểu lô ̣ xúc đô ̣ng gı̀ nhưng đường bơi của nó đã loa ̣ng qua ̣ng.
<Ax> Tôi nói với anh ấy. Ax không trả lời. <Ax nè, chúng mı̀nh đã từng
nghe tiếng nói của nó rồi. Chúng mı̀nh đã nghe nó do ̣a dẫm. Mà chúng mı̀nh
vẫn sống nhăn đấy thôi.>
<Nó sẽ giết chúng ta.> Ax than. <Nó sẽ giết chúng ta. Nó đã giết anh
Elfangor rồi đó thôi!>
<Hãy can đảm, Ax! Đừng có trả lời nó. Đừng có nghı̃ tới nó. Cứ bơi
thôi!>
Nhưng nỗi sơ ̣ của Ax tác du ̣ng lây lan. Anh ấy nói đúng. Chúng tôi
không đủ thời gian để tới bờ thı̀ đã ke ̣t cứng trong lốt cá heo rồi. Và thế
nào đi nữa thı̀ chúng tôi cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi tay nó. Tôi liếc
nhı̀n về phı́a sau.
Nó chı̉ còn cách tôi năm lần chiều dài thân mı̀nh nó!
Tôi không thể bơi nhanh hơn đươ ̣c nữa.
Thế là hết Cassie à. Tôi tự nhủ. Thế là hết rồi.
Tôi cảm thấy nỗi căm ghét khủng khiếp la ̣i trỗi lên trong tôi. Nhưng tôi
không muốn chấm dứt cuô ̣c đời mô ̣t cách như thế. Tôi không thể chết với
nỗi căm ghét trong lòng. Đó sẽ là mô ̣t thắng lơ ̣i của Visser Ba mà tôi có
thể tước đi.
Tôi để tâm trı́ trôi nổi ngay cả khi thân thể kiê ̣t quê ̣ của mı̀nh vâ ̣t lô ̣n để
tiếp tu ̣c bơi. Tôi cảm thấy tâm trı́ mı̀nh bâ ̣p bênh trôi về quá khứ. Về cái
nhà kho của tôi, và tất cả muông thú ở đấy. Về với ba, với má. Về với
Jake.
Tôi nhớ la ̣i những điều tốt lành. Cưỡi trên những luồng khı́ nóng cùng
với Tobias và những đứa khác với đôi cánh dang rô ̣ng. Những ngày tươi
đe ̣p. Ngồi dưới chân bà ngoa ̣i nghe bà kể li ̣ch sử của gia tô ̣c, của tất cả
các thế hê ̣ đã sinh sống và làm lu ̣ng ở trang tra ̣i.
Và rồi mô ̣t ký ức gần hơn nổi lên. Con cá voi. Tôi nhớ la ̣i sự im lă ̣ng
di ̣u dàng và bao la của nó đã tràn ngâ ̣p tâm trı́ mı̀nh.
Tôi còn nghe đươ ̣c cả bài hát của nó.
Khoan đã! Tôi đã nghe thấy bài hát của nó. Không phải là ký ức. Tôi