Chúng tôi phóng mı̀nh qua cánh cửa kı́nh to đùng của siêu thi ̣ với mô ̣t
tốc đô ̣ kinh di ̣. Tôi nghe như có tiếng đa ̣n réo.
“Jake!” tôi la lên. “Giúp mı̀nh với!” Tôi vừa có mô ̣t ý tưởng để làm
châ ̣m chân những kẻ đang săn đuổi. Tôi vớ lấy mô ̣t hàng dài các xe đẩy
lồng vào nhau và đẩy ra cửa. Jake cũng nhào la ̣i phu ̣ tôi.
Rồi hai đứa tôi la ̣i cha ̣y tiếp. Ngay bên ca ̣nh, Ax run rẩy trươ ̣t dài trên
sàn nhà trơn tuô ̣t, va lung tung vào các kê ̣ hàng hóa. Những hô ̣p ôliu và cà
chua đổ tung tóe sau lưng ảnh.
Khách hàng la hét và tông những chiếc xe đẩy vào nhau.
“Quái vâ ̣t! Me ̣ ơi, quái vâ ̣t!” Mô ̣t nhóc con la lớn.
“Quái vâ ̣t giả đó mà con,” me ̣ nó nói.
Quái vâ ̣t giả. Nói có lý.
Và rồi tôi thấy lối thoát. Nó nằm ở cuối hành lang. Nhưng tôi cần chút
thời gian. Tôi cần mo ̣i người phải tránh đường. Không đươ ̣c ai chứng kiến.
“Có bom!” Tôi hét thâ ̣t to, muốn thủng cả lá phổi. “BOM!”
“Cái gı̀?” Jake sửng sốt.
“Có BOM!” Có bom trong siêu thi ̣! Cha ̣y đi! Mo ̣i người cha ̣y đi! CÓ
BOM!”
“Bồ làm trò gı̀ vâ ̣y?” Jake quát lên.
“Cảnh sát đã vây kı́n khu này rồi. Chı̉ có mô ̣t lối thoát duy nhất mà
thôi,” tôi na ̣t la ̣i nó, đưa tay chı̉ ra trước. Tôi chı̉ vào mấy cái thùng đựng
tôm hùm sống ở cuối hành lang, chỗ quầy bán hải sản.
“Ồ, không,” Jake rên rı̉.
“Ồ, có”, tôi nhê ̣ch miê ̣ng cười.
Người mua hàng hoảng loa ̣n nháo nhác cha ̣y, hổng biết vı̀ quả bom hay
vı̀ Ax. Nhưng đống xe đẩy ở cửa và dám người xông ra đã làm châ ̣m bước
đám cảnh sát, đủ cho bo ̣n tôi có mô ̣t khoảng thời gian quý báu.
Tôi có linh cảm hı̀nh như bo ̣n cớm Mươ ̣n xác đang ngăn không cho cớm
thứ thiê ̣t rươ ̣t theo bo ̣n tôi và không để người nào làm chứng.
“Nào, bo ̣n mı̀nh tắm cái đi,” tôi nói.
May quá, đó là mô ̣t cái thùng đựng tôm rất lớn. Tôi bám vào hông thùng
rồi đu người vào trong. Jake leo vào ngay sau tôi. Mỗi đứa tôi chô ̣p mô ̣t