màu nâu nâu vàng vàng, trông na ná như người bánh xe trong lôgô của hãng
Michelin.
Rồi khi chı̉ còn cao chừng ba tấc, tôi cảm thấy những đốt xương cuối
cùng đang tan biến. Cô ̣t sống của tôi rút la ̣i kêu ken két. Rồi bất chơ ̣t, tôi
nghe có tiếng lóc bóc khi lu ̣c phủ ngũ ta ̣ng của tôi bi ̣ hu ̣t mất cái giá đỡ.
Xương xẩu của tôi biến đi đâu mất cả.
Đó cũng là âm thanh cuối cùng tôi nghe rõ trước khi đôi tai và thı́nh
giác loài người của tôi cũng bay biến mất tiêu.
Tôi thấy mı̀nh hầu như là điếc đă ̣c. Và khi că ̣p mắt tôi thu nhỏ la ̣i, các
võng ma ̣c bi ̣ biến da ̣ng, thı̀ tôi cũng hầu như mù ti ̣t.
Lớp vỏ của tôi trở nên cứng cáp hơn, nhám hơn và khỏe hơn. Những
chiếc cánh dòn dòn và bóng nhoáng phủ suốt phần lưng tôi. Chúng chồng
lên nhau ở các mép, như những mảnh kim loa ̣i của mô ̣t bô ̣ áo giáp.
Mấy cái cẳng phu ̣ đô ̣t nhiên tòi ra từ ngực tôi. Có điều là ngực tôi cũng
chả còn là ngực nữa. Tôi trở thành mô ̣t con gián gù gù, dài cỡ tấc rưỡi với
vài lo ̣n tóc nâu còn đang trong quá trı̀nh tan biến, trong khi că ̣p mắt thı̀ ı́t
nhiều vẫn là mắt người.
Đe ̣p thấy mà ghê!
Và rồi, tôi mất luôn că ̣p mắt. Phải mô ̣t giây sau tôi mới nhâ ̣n ra rằng
mı̀nh vẫn còn thấy đường. Ủa? Tôi vẫn thấy, nhưng hổng còn thấy theo kiểu
người nữa.
Mô ̣t ngo ̣n núi kỳ la ̣, nhấp nhô, đang vây bo ̣c xung quanh tôi: đó là quần
áo của tôi. Chúng trông rất khác: đa ̣i thể như là màu xanh lam, xanh lu ̣c, và
màu xám. Thâ ̣t khó mà mô tả đươ ̣c. Tôi nào nhı̀n đươ ̣c xa gı̀ cho cam, chı̉
đươ ̣c vài tấc thôi hà. Và những thứ tôi thấy đều vỡ vu ̣n thành hàng chu ̣c
hı̀nh ảnh li ti. Tôi thấy những mẩu nhỏ của bức tường bằng sơ ̣i khổng lồ: thı̀
ra đó là đôi vớ của tôi. Hai đường hầm tối thui kết bằng những thanh dày
cu ̣i thoa ̣t trông như khối bê-tông gơ ̣n sóng nhiều lớp: hóa ra là hai ống quần
jeans của tôi.
Các thớ thảm giờ đây có màu xanh-xám, trông bự như những sơ ̣i dây
thừng khiến tôi thâ ̣t khó di chuyển...
Tôi cảm thấy bô ̣ óc gián trỗi dâ ̣y. Tôi đã từng trải qua vu ̣ này. Tùy theo