con vâ ̣t mà mỗi lần nó mỗi khác.
Đôi khi là sự bô ̣t phát nỗi sơ ̣ sê ̣t và những năng lươ ̣ng thô sơ làm
choáng ngơ ̣p bô ̣ não người, khiến tôi cảm thấy như loa ̣n trı́.
Nhưng bô ̣ não gián thı̀ không thế. Nó không thấy đói gı̀ lắm. Không thấy
sơ ̣ gı̀ lắm. Con gián rất là... bı̀nh tı̃nh, tự tin và chả lo lắng gı̀ cả.
Tôi bâ ̣t cười. Ý tôi nói là tôi cười trong đầu vı̀ giờ này tôi làm gı̀ còn
miê ̣ng, còn cuống ho ̣ng hay còn tất cả những gı̀ cấu thành đươ ̣c nu ̣ cười?
Tôi đã uổng công lo rằng con gián chứa đầy những năng lươ ̣ng và sự sơ ̣
hãi. Thế mà giờ đây cái cảm giác chủ yếu la ̣i là sự ngơi nghı̉.
Bô ̣ não gián đang muốn đánh mô ̣t giấc.
Tuyê ̣t, tôi tư ̣ nhủ. Gián thô thiển thâ ̣t đó, la ̣i gớm guốc nữa... Marco và
mấy đứa kia sẽ ghét vu ̣ làm gián này lắm, nhưng giá mà bo ̣n nó biết làm
gián thoải mái cỡ nào…
CÓ RUNG ĐỘNG!
Phải chuẩn bi ̣. Phải sẵn sàng. Cái gı̀ vâ ̣y ta? Phải chuẩn bi ̣ mới đươ ̣c.
ÁNH SÁNG! ÁNH SÁNG! ÁNH SÁNG