Nó vút lên mãi, lên mãi, vươ ̣t ra khỏi tầm mắt của tôi. Hai bức tường song
song cách nhau mô ̣t khoảng gấp vài lần cơ thể tôi. Phải rồi: cái tủ la ̣nh. Tôi
ở đằng sau cái tủ la ̣nh. Mô ̣t bên khe núi là tường bếp, bên kia là mă ̣t sau
cái tủ la ̣nh.
Chỗ này phải quét do ̣n mới đươ ̣c. Bu ̣i bă ̣m gı̀ đâu mà dày như… bô ̣ sa-
lông.
Nhưng không sao. Chuyê ̣n nhỏ mà. Tôi đi lần theo tấm ván ốp tường. Đi
sang bức tường ngang. Que ̣o phải mô ̣t chút là đu ̣ng cánh cửa ngay ấy mà.
Không có vấn đề gı̀ hết. Tôi làm chủ tı̀nh thế đươ ̣c rồi đó.
Có cái gı̀ đó trông như đường hầm của mô ̣t cây cầu cổ lỗ sı̃.
Hừm. Chắc đó là mô ̣t hô ̣p que ̣t xài rồi.
Tôi rón rén sáu cái cẳng khúc khuỷu, bước vào trỏng.
Ý! Sao không đi đươ ̣c nữa vâ ̣y nè.
Chuyê ̣n quái gı̀ thế này?
Tôi bỏ cha ̣y.
Nhưng cẳng tôi ke ̣t mất tiêu rồi.
Tôi cố cha ̣y lần nữa. Tôi rút đươ ̣c mô ̣t cẳng, nhưng mấy cẳng kia vẫn
ke ̣t cứng. Chuyê ̣n gı̀ vâ ̣y nè trời... tôi do ̣ dẫm xung quanh bằng mấy co ̣ng
râu.
Giờ thı̀ cả râu tôi cùng ke ̣t nốt!
Tôi không sao ngo ̣ nguâ ̣y đươ ̣c. Tôi bi ̣ dı́nh cứng ngắc rồi!
Tôi đã bi ̣ sa bẫy!