<Chúng có mô ̣t buồng tắm. Hı̀nh như đó là môi trường tự nhiên của loài
gián. Tui cha ̣y long tong mất mô ̣t phút. Rồi tui thử chui vô cái lỗ trong
tường, nơi có mấy đường ống. Còn bồ sao rồi?>
<Mı̀nh không đươ ̣c ngon lành lắm. Mı̀nh đang nằm dưới tờ báo, nhưng
bo ̣n chúng vẫn đang dâ ̣m đa ̣p lung tung. Sớm muô ̣n gı̀ chúng cũng đa ̣p tới
đây. Mı̀nh phải cha ̣y ra chỗ khác thôi. Mı̀nh sẽ cố cha ̣y ra cửa. Ra đến chỗ
tối, chúng không tóm đươ ̣c mı̀nh đâu.>
<Chúc may mắn nhe, ba ̣n hiền,> Marco nói.
<Ừ, chúc bồ cũng đươ ̣c vâ ̣y.>
Các co ̣ng râu của tôi chơ ̣t cảm nhâ ̣n mô ̣t mùi mới la ̣. Nó ngo ̣t ngo ̣t, nhờn
nhờn.
Nguy rồi! Tôi cảm thấy... Ý nghı̃ đó xe ̣t qua đầu tôi như tia chớp.
<Marco! Chúng có thuốc xi ̣t gián!>
Tôi bay vèo ra khỏi tờ giấy báo.
"Kia kı̀a! Có mô ̣t con kı̀a!"
Những rung đô ̣ng của hàng chu ̣c bàn chân đang rầm râ ̣p cha ̣y la ̣i tôi.
Và... mô ̣t suối nước khổng lồ như phun ra từ trên không. Mô ̣t suối nước...
Giống như mô ̣t cơn mưa phát ra từ mô ̣t điểm, rồi lan tỏa, tràn ngâ ̣p khắp
không gian. Mô ̣t gio ̣t nhỏ rơi xuống tôi. Rồi mô ̣t gio ̣t nữa.
Tôi cảm thấy các cẳng như muốn su ̣m.
Cánh cửa. Hı̀nh như nó ở ngay trước mắt.
RẦẦẦẦMMMM!
Mô ̣t bàn chân! Xém chết. Tôi đang châ ̣m dần! Tôi cảm thấy những bản
năng gián của tôi trở nên ı̀ a ̣ch.
Tôi đã bi ̣ trúng đô ̣c. Các cẳng của tôi rı́u la ̣i. Hai co ̣ng râu điên cuồng
khua khoắng, chẳng còn đánh hơi đươ ̣c gı̀ ngoài cơn mưa chất đô ̣c.
"Nó dı́nh thuốc rồi! " gio ̣ng ai đó cất lên.
"Đa ̣p nó đi!" Visser Ba la lớn. "Nó có thể hoàn hı̀nh để thoát thân và
chúng ta sẽ đu ̣ng phải mô ̣t tên Andalite."
Tôi bắt đầu co quắp và dẫy du ̣a. Tôi không thở đươ ̣c nữa rồi.
Và rồi, nhanh hơn cả bàn chân đang trờ tới, mô ̣t thân hı̀nh la ̣ bỗng từ đâu
sà xuống.