Rồi da của nhỏ bắt đầu có vẻ giòn.
Cùng lúc cả hai đứa tôi co la ̣i, và có cảm giác như đang rớt xuống. Bốn
bức tường như cha ̣y vút lên cao, mă ̣t đất thı̀ lao về phı́a mı̀nh như thể mı̀nh
đang nhảy dù mà dù không mở.
Xui xẻo là hai đứa tôi đang ở trong mô ̣t phòng thử đồ, hai mă ̣t đều có
gương soi…
"AAAA!" tôi la lên, dư ̣ng cả người vı̀ trông thấy da lưng của mı̀nh làm
thành hai cái cánh màu nâu to và cứng.
Cassie đã biến đổi quá nhiều nên không phát ra đươ ̣c tiếng "xı̀ ı̀", nhưng
nhỏ đưa ra mô ̣t bàn tay lên chỗ đôi môi còn sót la ̣i để ra hiê ̣u. Đúng lúc ấy
hai cái chân nữa mo ̣c ra từ bu ̣ng nhỏ, và tôi nghı̃ nếu còn miê ̣ng thı̀ tôi đã
hét lên lần nữa.
Tôi nghe thấy tiếng soàn soa ̣t khi lóng xương chót của mı̀nh tan ra và thế
là tôi chui vô cái vỏ cứng.
Quần áo của tôi đã thành mô ̣t đống xung quanh giống như mô ̣t chiếc lều
khổng lồ su ̣p xuống.
Bây giờ tôi đã mất thi ̣ giác của con người, chı̉ còn nhı̀n thấy mô ̣t hı̀nh
ảnh mơ hồ đùng đu ̣c phân tán thành muôn mảnh. Nhưng tôi đã có kinh
nghiê ̣m làm gián rồi, nên có thể nhâ ̣n ra phần nào từ những hı̀nh ảnh mâ ̣p
mờ đó.
Bù la ̣i, cái râu vo ̣t ra từ trán tôi la ̣i đo ̣c đươ ̣c cực kỳ giỏi các rung đô ̣ng
và các mùi.
<Bồ ổn chứ hả?> tôi hỏi Cassie.
<Mı̀nh bi ̣ ke ̣t dưới cái quần jeans…> nhỏ đáp. <Khoan đã. Đó. Mı̀nh ra
đươ ̣c rồi.>
<Mı̀nh thấy bồ rồi, nhưng cẩn thâ ̣n! Coi kı̀a! Có rất nhiều đinh ghim trên
tấm thảm đó.>
Những chiếc ghim thẳng đứng là những cây gâ ̣y bằng thép trông bự như
thanh giằng của cái ghế xı́ch đu, ở kı́ch thước ấy đầu nho ̣n của chúng có vẻ
không nho ̣n lắm nhưng đầu tù thı̀ giống y như những trái banh nhỏ bằng
thép.
<Đươ ̣c rồi, bo ̣n mı̀nh ra khỏi đây thôi,> tôi nói.