Ba ̣n ấy đưa tôi hô ̣p bắp rang. Chı̉ mô ̣t loáng tôi đã thanh toán sa ̣ch
bách.
“Nè, đừng ăn cả vỏ hô ̣p chứ!” Marco rên rı̉.
“Nhưng nó có vi ̣ muối và mỡ.” tôi hãnh diê ̣n.
“Thôi cho xin đi, ông ơi là ông.” Marco quay sang Hoàng tử Jake. “Khi
nào tới giờ về nhớ nói tui nha.”
Bô ̣ phim “Star Trek” bắt đầu. Trên màn ảnh hiê ̣n ra loài người, rồi các
sinh vâ ̣t la ̣ mă ̣c đồng phu ̣c. Hı̀nh như ho ̣ đến bằng tàu không gian.
“Tàu gı̀ vâ ̣y?” tôi hỏi. “Tàu không vâ ̣n à?”
“Nó go ̣i là tàu Enterprise.” Hoàng tử Jake trả lời. “Không phải tàu thâ ̣t
đâu. Kỹ xảo đó.”
“Tôi biết chứ.” Tôi nhấn ma ̣nh, tỏ vẻ thành tha ̣o. “Tôi biết tàu không
gian phải trông thế nào.”
Marco và Hoàng tử Jake nhı̀n nhau. Sao ho ̣ la ̣i mı̉m cười nhı̉?
Phim gı̀ mà rõ chán. Nô ̣i dung nha ̣t hoét. Có mô ̣t giống loài mà ở xứ
Andalite chúng tôi đă ̣t tên là Ongachic - giống loài du mu ̣c. Nhưng trong
phim, sinh vâ ̣t này la ̣i có tên “Klingon”. Nghe là thấy ngố rồi.
Điều an ủi là tôi tı̀nh cờ có mô ̣t phát hiê ̣n vı̃ đa ̣i: còn rất nhiều bắp rang.
Trên sàn nhà la liê ̣t hô ̣p bắp rang. Ngay phı́a chân phải tôi là mô ̣t hô ̣p còn
khá đầy.
Tôi nhanh chóng diê ̣t go ̣n hô ̣p này. À, la ̣i còn mô ̣t hô ̣p nữa ngay dưới
sàn, chứa nhiều viên nhỏ, màu nâu.
Tôi chén luôn.
Thı̀nh lı̀nh, cả hành tinh như ngừng quay. Ôi, vi ̣ thơm, vi ̣ ngo ̣t! Không
thể tin đươ ̣c!
Những viên màu nâu kia khác hẳn những thứ tôi đã từng nếm qua. Ôi, cả
con người tôi như đang lơ lửng trên mây. Những gı̀ tầm thường bỗng nhiên
trở nên huy hoàng hơn. Tôi đang phê.
Nữa cơ! Tôi muốn nữa cơ!
Tôi khum người tı̀m kiếm. Tôi bò trên sàn nhà. Dù sao bò cũng dễ hơn
đi bô ̣. Ít nhất, giờ đây tôi cũng có bốn chân. Và sàn nhà la ̣i phủ chất gı̀ đó
dı́nh dı́nh, khiến tôi không sơ ̣ bi ̣ té.