<Ê!> tôi hét lên, thực sự bi ̣ kı́ch đô ̣ng <Mấy bồ kiếm mô ̣t co ̣ng lá thông
hay thứ gı̀ đó bắc qua lằn ranh ı́. Mı̀nh nghı̃ có thể ngay bên dưới đó hổng
có trường lực đâu.>
<Phải đó,> Ax tán thành. <Co ̣ng lá thông có thể hắt bóng lên trường
lư ̣c.>
Tôi huơ râu đu ̣ng co ̣ng lá thông và dẫm lối đi do ̣c theo co ̣ng lá. Tôi cảm
nhâ ̣n đươ ̣c bờ của trường lực râm ran hai bên sườn mı̀nh. Nhưng lá thông
đã hắt xuống mô ̣t kiểu bóng che. Và tôi có thể chun mı̀nh trong cái bóng che
ấy.
<Mı̀nh qua đươ ̣c rồi!> tôi reo lên. Cùng lúc đó, tôi nhâ ̣n thấy cái “tiếng
nói” xa xăm mơ hồ kêu go ̣i tôi trở nên ma ̣nh mẽ hơn.
Trong mô ̣t khoảnh khắc kỳ la ̣ tôi thiê ̣t tı̀nh nghı̃ đó là tiếng go ̣i của me ̣
tôi. Và tôi muốn đi về phı́a nó.
Sáu cái cẳng mối của tôi dường như tự đô ̣ng trèo qua những gò đất. Bây
giờ thı̀ tôi biết chắc mı̀nh đi đâu rồi. Tôi có thể nghe tiếng go ̣i ấy trong đầu
mı̀nh.
<Mo ̣i người qua đươ ̣c cả rồi chứ?> tôi hỏi.
<Ừa,> Rachel đáp mà có vẻ hổng màng tới tôi, cứ như thể nhỏ đang
lắng nghe người nào đó nói và chẳng muốn tôi ngắt ngang…
Tôi le ̣ làng rút ngắn khoảng cách tới tòa nhà. Tôi chẳng nhı̀n thấy tòa
nhà đâu, tôi chı̉ biết là có nó, vâ ̣y thôi. Và điều khủng khiếp là tôi chẳng
thể dừng la ̣i dù chı̉ mô ̣t giây để tự hỏi làm sao mà tôi biết đươ ̣c nó.
<Tu ̣i mı̀nh đang… gı̀…> Tiếng Marco nói hổng tro ̣n ý.
<Mấy bồ?> Rachel hỏi <Ừm…>
Cửa vô ở ngay trước mă ̣t. Tôi biết là nó ở đó. Tôi biết là có những con
mối lı́nh khác đang canh gác cửa vô.
Tôi chẳng thấy có gı̀ sơ ̣ hãi.
Tôi leo lên cửa vô đường hầm. Những mùi thân thuô ̣c. Những cái mùi
tôi quen. Nhà mı̀nh đây. Nhà của mı̀nh, chỗ của mı̀nh, mı̀nh từ đó sinh ra
và thuô ̣c về nơi đó.
Tôi đánh hơi những tên lı́nh khác bằng că ̣p râu của tôi. Chúng cũng đu ̣ng
vô tôi bằng că ̣p râu của chúng. Chúng tôi là thành viên cùng mô ̣t tổ.