ANNABELLE NGƯỜI PHỤ NỮ TUYỆT VỜI - Trang 215

tên nàng. Nàng cho anh ta biết tên. Anh ta tin nàng là người Mỹ vì nàng nói
tiếng Pháp rất giỏi.

- Tôi là bác sĩ đa khoa, - nàng đáp, vẻ bối rối vì nói chuyện với người lạ.

- Tôi là bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình, - anh ta đáp với giọng khoa trương.
Nàng biết hầu hết các bác sĩ chỉnh hình đều tự cao tự đại, ngoại trừ trong
thời gian chiến tranh, họ có vẻ khiêm nhượng, vì mọi người đều như nhau,
do đã chứng kiến nhiều cảnh khốn khổ và ít chữa trị được những thương
tích của nạn nhân.

Anh ta đưa nàng đi xuống thềm để bảo đảm nàng không ngã, anh ta nói thế.
Rồi anh ta đưa nàng ra tận xe hơi của nàng.

- Tôi có được hân hạnh gặp lại cô không? - Anh ta hỏi, mắt long lanh, và
nàng cười.

- Nếu tôi bị gãy chân, tôi sẽ gọi anh.

- Đừng đợi cho đến lúc ấy. Nếu không, tôi sẽ làm cho mình bị sưng phổi và
gọi cô. Khi ấy chắc xấu hổ lắm. Tôi muốn gặp cô trong khi cả hai đều khỏe
mạnh.

- Khi nàng lái xe đi, anh ta vẫy tay chào rồi vội vã bước lên thềm bệnh viện.
Hôm ấy là ngày vui của nàng vì có người đàn ông đến nói chuyện. Chuyện
này rất hiếm đối với nàng, hầu như chưa bao giờ xảy ra.

Nàng dành cả buổi tối yên lặng để đọc cho Consuelo nghe và đặt bé vào
giường ngủ. Ngày hôm sau, khi ở văn phòng, nàng đang khám bệnh thì
Hélène báo cho nàng biết có một bác sĩ ngoài phòng đợi yêu cầu được gặp
nàng ngay. Anh ta nói anh ta phải cố vấn cho nàng về một ca bệnh. Nàng
khám xong cho người bệnh và bước ra ngoài, lòng hoang mang. Nàng
không biết anh ta là ai. Khi ra ngoài, nàng thấy Antoine de St. Gris mặc áo
khoác thể thao màu xanh rất đẹp, đang làm ồn ngoài phòng đợi, anh ta chọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.