Doãn Trừng khẽ nói, Doãn Hạ Mạt bị đánh thức từ từ quay người lạ.
Cửa phòng bệnh được mở ra, một hình dáng trông vừa nghiêm nghị lại hơi
cố hữu bước vào, Doãn Trừng ngây người khi nhận ra người vừa bước vào
chính là quản gia Thẩm.
“Cô Doãn.”
Quản gia Thẩm khom lưng chào Doãn Hạ Mạt một cách lễ tiết, sau đó,
nét mặt không chút biểu cảm nhìn thẳng vào cô và nói. “Trước tiên xin cô
hãy bỏ qua cho sự mạo muội này đã làm phiền đến cô, cuộc nói chuyện lần
này hoàn toàn không phải chỉ thị của thiếu gia, mà là chính tôi đã tự ý đến
đây.”
“Xin đừng gọi cháu là “cô”.”
Sau khi Doãn Hạ Mạt lấy lại bình tĩnh, cô tỏ ý mời quản gia Thẩm
ngồi xuống.
“Bác Thẩm có chuyện gì xin cứ nói.”
“Thành thật xin lỗi, cuộc nói chuyện giữa cô và thiếu gia trong phòng
nghỉ chiều nay tôi đã vô tình nghe thấy tất cả”, quản gia Thẩm vẫn đứng,
dường như không nghe thấy lời mời của Doãn Hạ Mạt, thần sắc và thái độ
của ông chứa đựng sự cứng nhắc cố hữu, “cô Doãn, xin đừng trách tôi nói
thẳng, cô không có quyền lấy sự suy đoán cá nhân mà làm tổn thương đến
thiếu gia”.
“…”
Doãn Hạ Mạt nhíu mày, không biết rốt cuộc ông ấy có ý gì.
“Việc năm đó toà án truy tố khoản nợ mà ông Doãn đã nợ Tập đoàn
Âu Thị, đồng thời đóng băng tài khoản, thu hồi ngôi nhà, tất cả những việc