đó hoàn toàn không liên quan đến thiếu gia”, quản gia Thẩm chậm rãi nói,
“bởi vì… những chuyện đó đều là do tôi làm”.
“Bác nói cái gì?”
Doãn Hạ Mạt vội ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thẳng vào ông lão đang đứng trước mặt. Cô đã biết quản gia
Thẩm từ khi còn nhỏ, quản gia Thẩm trước giờ đều ở bên cạnh Âu Thần
như hình với bóng, trung thành tận tuỵ, như một người hầu và cũng như
một người cha.
“Đúng vậy.” Ánh mắt quản gia Thẩm hoàn toàn không trốn tránh, ông
kể, “Năm đó bộ phận tài vụ của Tập đoàn đã xin chỉ thị về việc liên quan
đến khoản nợ sau khi ông Doãn qua đời phải giải quyết như thế nào, là tôi
đã quyết định thay thiếu gia, phải theo kỳ hạn quy định của pháp luật đòi
lại khoản nợ đó”.
“Âu Thần đã để bác giúp anh ta quyết định mọi việc sao…” Nụ cười
trên môi cô dần biến mất, không muốn nghe thêm gì nữa, với tính cách của
Âu Thần làm sao có thể để quản gia Thẩm nhúng tay vào việc này.
“Thiếu gia đã không hề biết những chuyện này.”
“…”
“Vào cái đêm cô và thiếu gia chia tay”, giọng quản gia Thẩm lạnh
lùng như sắt đá, “cậu ấy một mình lái xe trong mưa, và đã xảy ra tai nạn
nghiêm trọng, thiếu gia bị thương nặng hôn mê hơn hai tháng, sau khi cậu
ấy trở về từ cõi chết, đã hoàn toàn mất đi trí nhớ”.
Tai nạn?!