Chiếc va li bằng da kiểu cổ được mở tung đặt trên bàn, bên trong đã
đựng đầy những vật tuỳ thân mười mấy năm qua, một bàn tay hiện rõ sự
già nua cầm lấy chiếc khung ảnh trên tủ đầu giường, ánh mặt trời chiếu vào
tấm ảnh bên dưới lớp kính, lúc đó thiếu gia chỉ mới hai tuổi, đang bước
chập chững trên thảm cỏ xanh mướt chơi đùa cùng con mèo nhỏ, không cẩn
thận suýt té ngã, ông đã kịp thời từ phía sau đỡ lấy thiếu gia, cậu ấy quay
đầu nhìn ông nở nụ cười tinh nghịch của một đứa trẻ lộ rõ trên khuôn măt.
Ông nhìn vào tấm ảnh ấy rất lâu, rất lâu.
Quản gia Thẩm chậm rãi đặt khung hình vào chiếc va li, “roẹt…”,
khoá va li từ từ được kéo lại, ông xách chiếc va li da nặng nề, chầm chậm
quay lưng bước về phía cửa.
“Nghe nói bác đã từ chức?”
Ngoài cửa, có tiếng bước chân vang lên, một dáng hình thon dài mảnh
mai, là Doãn Hạ Mạt. Nhìn chiếc va li da đang trong tay ông già và mái tóc
hoa râm của ông, giọng Doãn Hạ Mạt nhỏ nhẹ, điềm tĩnh.
Lúc ở phòng bệnh, biết được những sự việc trong quá khứ đều do một
tay quản gia Thẩm làm, cô cho rằng mình sẽ vì bệnh tình của Tiểu Trừng
lúc đó đột ngột xấu đi và những ký ức đáng sợ trong cái nơi tăm tối đó mà
phẫn nộ oán hận ông, nhưng với một ông lão kiên cường đang ngày càng
già yếu, cô lại không thể nào hận ông được.
Tại biệt thự, trong lúc đang đợi Âu Thần ở phòng khách, Doãn Hạ Mạt
không thấy sự xuất hiện của quản gia Thẩm, người mà xưa nay luôn tận
tâm với công việc. Sau khi hỏi thăm và nghe thấy cô người hầu nói quản
gia Thẩm đã từ chức, đang thu dọn hành lý chuẩn bị rời khỏi đây, Doãn Hạ
Mạt giật mình cảm thấy khó chịu trong lòng, sau khi đã hỏi rõ phòng quản
gia Thẩm ở đâu, Doãn Hạ Mạt vội vàng đến đó.
“Vâng, thưa cô Doãn.”