ÁO CƯỚI - Trang 147

Đã bao nhiêu lần anh thấy tình cảm hiện lên trong đôi mắt Âu Thần

dành cho Hạ Mạt, sâu đậm giống như cô ấy là thứ ánh sáng duy nhất trong
cuộc đời của anh ta, làm sao Âu Thần có thể vì cái gọi là những chuyện đã
qua mà bỏ rơi Hạ Mạt được…

Chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi…

Giống như vận mệnh đang gắn kết Hạ Mạt với Âu Thần lại với nhau,

còn anh, anh chẳng qua chỉ là một kẻ dư thừa, từ cái ngày anh sinh ra, anh
đã luôn là một kẻ dư thừa…

“Anh Lạc.”

Tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào trong ngõ hẻm, người bảo vệ

nhìn thấy Lạc Hi đang ngồi trong hẻm tối, định tới đỡ anh.

Lạc Hi từ chối sự giúp đỡ của người vệ sĩ, anh chật vật bám vào tường

cố gắng đứng thẳng dậy, sắc mặt anh nhợt nhạt, nhưng nước mắt và những
vết thương yếu đuối đã mờ nhạt.

“Anh Lạc, để tôi đưa anh về nhà.”

“… Khỏi cần.”

Bóng dáng Lạc Hi cô độc, anh vất vả gắng gượng bước ra khỏi con

hẻm, ánh sao trên bầu trời nhẹ nhàng chiếu xuống người anh, giống như
những giọt nước mắt lặng lẽ và cô đơn.

Mọi chuyện đã không còn cách nào có thể quay trở lại…

Ba ngày nữa…

Cô ấy sẽ là vợ người ta…

Bầu trời thu trong lành mát mẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.