ÁO CƯỚI - Trang 229

Cô chầm chậm.

Đi thẳng về phía trước, giữa một hành lang đầy sương mù trắng xóa

bao quanh.

Anh không dọa được tôi đâu.

Những hạt mưa tung bay trong không trung, cô lặng lẽ bước đi trong

mưa, trước mắt là màn mưa trắng xóa, cô bước đi vô đinh bị cơn gió lạnh
giá xen lẫn mưa bụi thổi làm cô hơi chao đảo, hình như có tiếng xe phanh
kít, hình như có người thò đầu từ trong xe ra quát to, hình như có người đi
đường đỡ lấy cô, lo lắng quan tâm hỏi xem có chuyện gì…

Nếu…

Anh chết đi…

Trong màn mưa bụi bay nghiêng nghiêng…

Trong dòng người mờ mờ ảo ảo…

Doãn Hạ Mạt chầm chậm bước đi, dường như cả đời cô chỉ có mỗi

việc chính là bước đi trong làn mưa giá lạnh như thế, thi thoảng có mặt trời
ló dạng, thi thoảng có cầu vồng hiện ra, nhưng cuối cùng mưa vẫn cứ rơi.
Ngẩng đầu không nhìn rõ làn mưa mù mờ trên con đường phía trước, nước
mưa rất mát, rất mát, nhưng cô đã mất cảm giác từ lâu, đã sớm quen rồi.
Bất luận gặp chuyện gì, cô đều không sợ, đúng vậy, cô là đứa con gái kiên
cường nhất của mẹ, cô đâu sợ bất cứ điều gì…

Thế thì cô mang tính mạng này đền lại cho anh…

Cũng đúng thôi…

Cô đi mãi, đi mãi một cách vô thức, không biết đã đi bao lâu, không

biết đã đi bao xa, hình như ban ngày đã biến thành ban đêm, mưa dần tạnh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.