Doãn Trừng chậm chạp bước ra khỏi căn phòng.
Cậu thẫn thờ đứng giữa hành lanh bệnh viện, sự mênh mông hịu
quạnh khiến đầu óc cậu trống rỗng. Sức khỏe của chị trước nay vẫn rất tốt,
chị sẽ khỏe lại thôi, cậu không được vì nhất thời hoang mang mà thỏa hiệp,
chị sẽ mau chóng khỏe lại thôi mà…
Trong phòng bệnh, Trân Ân đã sớm bị mọi người bỏ quên nơi góc
phòng. Cô ngơ ngác nhìn về phía Doãn Trừng đi ra rồi lại ngơ ngác nhìn
Âu Thần đang đứng trước giường của Hạ Mạt, mắt cô cứ đỏ hỏe, vệt nước
mắt lăn dài trên má chưa kịp lau khô, trông cô thê thảm cùng cực.
Tất cả mọi việc xảy ra trong hai ngày nay đã làm đầu óc cô hoàn toàn
bấn loạn, cô không còn phân biệt được cái nào là đúng, cái nào là sai nữa,
hình như trên thế gian này chẳng có gì là hoàn toàn đúng hoặc sai cả, chỉ có
đau khổ bọp nghẹt tim cô khiến nước mắt cứ thế trào ra.
Một lúc rất lâu.
Âu Thần đứng im lặng lạ thường.
Trong đêm đen vắng lặng, nơi đáy mắt vô hồn lặng lẽ, tấm lưng thẳng
cứng đờ, dường như anh đang tự nói với chính mình, anh không làm gì sai
cả, anh không phải hối hận! Tuy nhiên, những ngón tay nóng ran gầy guộc
của Doãn Hạ Mạt đang khẽ run vì sốt cao, như những ngọn lau sậy bên bờ
hồ đang lung lay trước gió, làm đứt gãy sơi dây thần kinh cứng cỏi cuối
cùng của anh.
Cơn sốt cao trước sau vẫn không thuyên giảm tí nào.
Mặc cho Âu Thần hằng đêm mời các vị thầy thuốc giỏi nhất trong
nước đến điều trị cho Doãn Hạ Mạt, mặc cho các bác sỹ đã nghĩ đủ mọi
cách, đã thử hết các loại thuốc tiêm, gắng thử các phương pháp vật lý để hạ