cứ giống như những lưỡi dao sắc nhọn cứa vào tim anh, đau đớn vô cùng.
Âu Thần thà hứng chịu sự cô đơn lạnh buốt gấp trăm ngàn lần còn hơn phải
chịu đựng ngồi nhìn Doãn Hạ Mạt đớn đau khổ sở như thế này.
“Anh lại làm gì chị ấy thế?!”
Doãn Trừng chất vấn Âu Thần.
Sắc mặt cậu trắng bệch, đôi mắt anh lên sự ngang bướng cố chấp,
hoàn toàn không giống với Tiểu Trừng thông minh ngoan ngoãn thường
ngày, có vẻ như cậu đã hạ quyết tâm, không ai có thể làm cậu thay đổi ý
định được nữa.
“…”
Âu Thần mím chặt môi, để trả lời được câu hỏi cắc cớ ấy, Âu Thần đã
phải để thật lâu sau, anh nhìn Doãn Hạ Mạt đang nằm lịm trong cơn sốt,
nói giọng khàn khàn:
“Hãy cho là vì chị, em hãy chấp nhận phẫu thuật.”
Đối với Doãn Hạ Mạt, Tiểu Trừng như là tất cả thế giới này, Hạ Mạt
có thể vì Tiểu Trừng mà làm bất cứ việc gì, chỉ cần Tiểu Trừng được sống
vui vẻ mạnh khỏe. Chắc chắn việc Tiểu Trừng cự tuyệt cuộc phẫu thuật đã
phá tan hy vọng của Hạ Mạt nên cô mới gục ngã quá đột ngột như vậy.
“Em không cần thận của anh, sẽ không để chị vì quả thận ấy mà đánh
mất cơ hội được hạnh phúc.”
Doãn Trừng gắng gượng đứng dậy, cậu nhìn trân trân đầy âu lo về
phía Hạ Mạt, nhưng rồi cậu lại không dám nhìn thêm nữa, vì cứ nhìn thêm
một giây phút nào là trái tim cậu như bị nung nấu trên lò than đỏ rực thêm
giây phút ấy.