Âu Thần lòng đau tột độ, tiếng khóc của Doãn Hạ Mạt khiến anh
không thể chịu đựng nổi, vào lúc này anh ước ao mình có thể dùng mọi thứ
để trao đổi với ông trời để có thể thay cô chịu đựng tất cả những đau khổ.
“Mẹ ơi…”
“Tiểu Trừng… sắp chết rồi…”
Doãn Hạ Mạt khóc tấm tức, khóc đến nỗi toàn thân run lên bần bật,
nước mắt tuôn rơi từng dòng, từng dòng, cô cuống cuồng sợ hãi như một
đứa bé con, hoảng hốt khóc thét lên:
“Hãy cứu lấy Tiểu Trừng… mẹ ơi… con xin mẹ… hãy cứu lấy Tiểu
Trừng… không có Tiểu Trừng con biết làm sao đây… mọi người đều bỏ đi
cả… bỏ con lại một mình… con sợ lắm… mẹ ơi… cứu con… cứu Tiểu
Trừng…”
“Tiểu Trừng sẽ không chết.”
Bàn tay Doãn Hạ Mạt bám chặt tay Âu Thần, nắm rất chặt như một
người đang cận kề cái chết. Âu Thần trầm lắng nhìn gương mặt đẫm nước
mắt của Hạ Mạt, anh nói bằng giọng khan khan:
“Anh bảo đảm với em! Tiểu Trừng sẽ không chết.”
“Tại sao phải trừng phạt Tiểu Trừng?... Là lỗi của em mà… tất cả
những việc sai trái đều do em làm cả…”
Nước mắt lấm lem trên mặt Doãn Hạ Mạt, đôi má cô nhợt nhạt nhưng
gò má ửng đỏ, đôi mắt cô đờ đẫn, bầu trời đỏ rực như lửa cháy, màn sương
phủ trắng xóa, bóng hình mẹ thoắt ẩn thoắt hiện, Hạ Mạt ra sức níu lấy mẹ,
đừng đi, chỉ có mẹ, chỉ có mẹ mới cứu được cô thôi!