“… Mẹ ơi… con đã làm rất nhiều việc sai trái… nếu ngay từ đầu con
kiên quyết không để bố Doãn nhận nuôi Lạc Hi… không… nếu lúc đó con
giữ Lạc Hi lại… Tiểu Trừng đã không bị ốm… đã không phải đi viện… đã
không có tai nạn xảy ra…”
“… nếu con không giận lây sang Âu Thần… nếu con không ra sức
hãm hại anh ấy… thì đã không bị bắt giữ… Tiểu Trừng cũng không bị dầm
mưa… để rồi sức khỏe của nó bị ảnh hưởng trở nên tồi tệ…”
“Mẹ nhìn xem… mẹ ơi… đều là lỗi của con cả… nhưng tại sao…
người bị trừng phạt lại là Tiểu Trừng… mà không phải là con… họ phạt sai
rồi… mẹ ơi… con cầu xin mẹ… mẹ ở trên thiên đàng… mẹ hãy nói với
họ… người đáng chết là con mới phải… chứ không phải là Tiểu Trừng…
không phải Tiểu Trừng…”
“Hạ Mạt, tỉnh lại đi!”
Âu Thần xót xa ôm đôi vai run bần bật của Doãn Hạ Mạt muốn đánh
thức cô. Doãn Hạ Mạt lại vẫn như đang chìm trong cơn ác mộng kinh
hoàng, nước mắt cô rơi lã chã thấm ướt bờ vai anh. Âu Thần trước giờ chưa
từng thấy Hạ Mạt như vậy, cơn sốt đang hành hạ khiến cô hoàn toàn suy
sụp, sau chiếc mặt nạ bình thản đến lạnh lùng ấy, Doãn Hạ Mạt yếu đuối
đâu khác nào một đứa bé…
“Tiểu Trừng sẽ không chết! Em có nghe thấy không? Anh đảm bảo
với em, Tiểu Trừng sẽ không chết!”
Âu Thần ôm chặt lấy đôi vai Doãn Hạ Mạt không ngừng thì thầm,
toàn thân Doãn Hạ Mạt nóng ran như lửa, nước mắt từ đôi má cứ tuôn rơi
xuống cổ, lạnh ngắt, Hạ Mạt vẫn không ngừng run rẩy, như thể không nghe
thấy anh đang nói gì.
“Anh…”