Cửa phòng phẫu thuật khép lại.
Trân Ân cắn chặt môi, ngơ ngác nhìn về phía phòng phẫu thuật ở đầu
hành lang, tim cô đập thình thịch, thình thịch. Trân Ân không nhìn được
quay đầu lại nhìn Hạ Mạt đang trong phòng, Hạ Mạt mê man trong cơn sốt
cao hình như đang cảm nhận được không khí căng thẳng của ca phẫu thuật,
cơ thể Hạ Mạt chốc chốc lại run rẩy, vật vã.
Ông trời ơi, hãy phù hộ cho ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ.
Trân Ân chắp tay trước ngực, ra sức cầu nguyện!
Thêm lần nữa từ cơn mê bừng tỉnh lại, Lạc Hi xanh xao kiệt quệ vẫn
ra sức giãy giụa đòi bước xuống giường, bác sĩ và y tá muốn anh nằm yên,
họ nói với anh rằng tình hình sức khỏe của anh đang rất tệ, cần nghỉ ngơi
thêm ít nhất vài ngày nữa mới có thể đặt chân xuống giường được.
Nhưng Lạc Hi chẳng nghe thấy gì cả, đầu anh rầm rầm hỗn tạp âm
thanh, những từ ngữ như đổi thận, giao dịch, hôn nhân từ đâu bỗng đột ngột
xuất hiện khiến anh phát điên lên!
“Tôi muốn… đi gặp cô ấy…”
Trong những tiếng gọi sợ hãi của mấy cô y tá, Lạc Hi giằng co đưa tay
giật ống truyền dịch, anh cảm thấy mặt mày xây xẩm, anh nhắm nghiền mắt
lại, kiệt quệ, trời đất tối sầm lại, gom chút sức tàn lực kiệt trên đôi chân,
Lạc Hi cố gắng gượng hướng ra phía cửa phòng bệnh mà chạy.
Khiết Ni hoảng loạn đỡ lấy Lạc Hi, bằng những nỗ lực cuối cùng, cô
cố thử khuyên ngăn anh, “Vài ngày nữa hãy đi thăm chị Hạ Mạt, anh bây
giờ… có thể sẽ làm chị ấy sợ đấy… chi bằng hãy đợi đến khi sức khỏe hồi
phục một chút đã…”
Anh muốn gặp Hạ Mạt!