“… tuy mình là bạn cậu… nhưng hình như mình chả giúp được gì cho
cậu… ngược lại còn để cho cậu phải lo cho mình… nêu đổi lại là Phan
Nam… chắc cô ấy sẽ giúp cậu nhiều lắm… mình là người vô dụng nhất
trên thế gian này…”
“Nếu sau khi cậu tỉnh lại… vì ghét mình… mà muốn cắt đứt quan hệ
với mình…” Trân Ân run rẩy hít lấy một hơi, “… cũng là hình phạt mình
đáng phải chịu… nhưng mà, sao cậu vẫn chưa chịu tỉnh lại, Tiểu Trừng và
Âu Thần sắp bắt đầu làm phẫu thuật ghép thận rồi… không biết có nguy
hiểm gì trong quá trình phẫu thuật không… cậu thật không lo lắng chút nào
sao?”.
“ Hạ Mạt… mình biết… cuộc phẫu thuật không đơn giản tí nào cả,
đúng không?... Mình đã thấy vẻ mặt của cậu khi nói chuyện với bác sĩ
Trịnh rồi, tuy cậu không nói gì với mình cả, nhưng… sẽ có nguy hiểm xảy
ra trong quá trình phẫu thuật đúng không?”
Càng nghĩ càng lo, Trân Ân cuối cùng cũng không thể ngồi yên thêm
được nữa. Trân Ân cẩn thận sao cho gió bên ngoài cửa sổ không lọt tới chỗ
Doãn Hạ Mạt đang nằm bất động cô căng thẳng nhìn về phía đầu hành lang
xa xa đằng kia là cửa phòng phẫu thuật.
Một nhóm các bác sĩ, y tá đi ngang qua trước mặt Trân Ân.
Trong số này, Trân Ân gần như đã quen mặt, chỉ có một vài người đặc
biệt được mời từ nước ngoài đến tham gia ca phẫu thuật này. Bác sĩ Trịnh
đã vào trong phòng phẫu thuật, gương mặt bà có vẻ rất nghiêm trọng khiến
lòng Trân Ân đột nhiên như bị siết chặt.
Một lúc sau.
Âu Thần nằm trên băng ca được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Doãn Trừng cũng nằm im lìm được các y tá đẩy vào sau.