ÁO CƯỚI - Trang 282

“Tăng liều lượng!”

Trong phòng mổ trắng toát, các bác sĩ đang khẩn trương xử lý tình

hình khẩn cấp, Doãn Trừng im lìm nằm trên bàn mổ, sắc mặt trắng tựa bức
tường.

“Tiểu Trừng!!!...”

Thân người Doãn Hạ Mạt bỗng dưng giật mạnh trong hơi thở gấp gáp

và vật vã trong cơn ác mộng kinh hoàng! Mồ hôi trên trán Doãn Hạ Mạt đổ
ra như tắm, khắp người cô như vừa lao ra từ nước buốt giá, cô lóng ngóng
ngồi bật dậy, những cảnh đáng sợ trong mơ hiện ra và trong thoáng chốc cô
không biết mình đang ở đâu! Trong nền trời rực lửa, toàn thân Tiểu Trừng
cứ dần trở nên trong suốt, bất luận cô cố đưa tay ra với thế nào cũng không
tới như thể Tiểu Trừng đang nói lời từ biệt cô…

“Tiểu Trừng…”

Hình ảnh xung quanh khiến Doãn Hạ Mạt dần nhận ra đây là phòng

bệnh, nhưng trong phòng lại trống trơn không một bóng người, và đây cũng
không phải phòng bệnh của Tiểu Trừng! Sao cô lại ở trong này? Trong
thoáng giây, những hồi ức vụn vặt và những hình ảnh mờ ảo lần lượt ẩn
hiện trong đầu, nhưng cô cũng chẳng có thời gian để nghĩ, nỗi khiếp sợ ép
chặt đến nghẹt thở, cô chỉ muốn nhìn ngay thấy Tiểu Trừng! Cô phải nhìn
thấy một Tiểu Trừng lành lặn và khỏe mạnh!

Đối chân yếu ớt bất lực.

Doãn Hạ Mạt bổ nhào xuống đất!

Cổ tay vướng víu đau rát, Doãn Hạ Mạt giựt phắt đầu kim ống truyền

dịch, gắng sức đứng dậy và chạy ra ngoài, trước mắt từng mảng tối sầm,
thân người cô như thế đang bị từng cơn gió lạnh buốt thổi tạt sau khi đã ướt
sũng nước mưa. Dò dẫm theo vách tường, Doãn Hạ Mạt loạng choạng lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.