Bên tai hàng loạt câu hỏi như đang la hét của Trân Ân, Doãn Hạ Mạt
níu chắc chiếc giường, trong cơn choáng váng tối sầm, cô không thể nhìn
rõ được khuôn mặt của người đang hôn mê ấy.
“Ca phẫu thuật vẫn đang tiến hành khá thuận lợi, Doãn Trừng còn phải
cần làm thủ thuật thêm khoảng hai tiếng nữa thì mới kết thúc được, mọi
người đừng quá lo lắng.” Bác sĩ vừa nói vừa cùng y tá đẩy chiếc cáng đến
khu phòng bệnh, “Còn Âu Thần, anh ấy phải ở phòng hậu phẫu theo dõi
những biến chứng, những tố chất sức khỏe của anh ấy rất tốt, có lẽ sẽ
không xảy ra vấn đề gì đâu”.
“Tốt quá rồi…” Trân Ân sung sướng đến rơi nước mắt, cô ôm chầm
lấy vai Hạ Mạt sụt sùi khóc, “tốt quá rồi… bác sĩ nói ca phẫu thuật tiến
hành thuận lợi… lúc nãy mình cứ tưởng… cứ tưởng…”.
Bóng tối hoang mang choáng váng tan dần, trái tin cô nãy giờ treo lơ
lửng trên trời đã bắt đầu hạ dần độ cao, như người chay hụt hơi mấy ngày
liên ở sa mạc, giờ đây đã thấy được ở phía trước mặt là ốc đảo. Doãn Hạ
Mạt run run hít một hơi thật sâu, khuôn mặt tái nhợt của người đang được
đẩy trên băng ca đi trong hành lang cũng dần trở nên rõ ràng…
Là Âu Thần.
Gương mặt quý tộc cao ngạo xưa kia giờ phút này hiện lên tái nhợt,
Âu Thần nằm im lìm giữa chiếc khăn trắng toát, làn môi mỏng vẫn mím
chặt như thường ngày, dường như anh chưa từng được hưởng chút niềm vui
và hạnh phúc, dù một chút chút niềm vui ngắn ngủi lại càng khắc sâu thêm
trong anh nỗi đau sâu sắc hơn. Âu Thần chìm trong hôn mê nhìn như một
đứa trẻ bướng bỉnh, có đau thêm nữa thì cũng chỉ là mím chặt đôi môi hơn
một tí mà thôi.
Một quả thận của Âu Thần…
Đã thay cho Tiểu Trừng…