Bám chắc lấy thành chiếc giường di động, Doãn Hạ Mạt chầm chậm
đẩy Âu Thần đang nằm im lìm theo chân y tá và bác sĩ. Ngăn cách qua một
tấm chăn trắng toát, Doãn Hạ Mạt chợt cảm giác bàn tay Âu Thần đang ở
ngay cạnh tay mình, lẻ loi đơn độc.
Chiếc giường di động được đẩy đi trên hành lang kêu rầm rầm.
Trong nắng hoàng hôn lúc xế chiều.
Ráng chiều hồng nhạt nhẹ nhàng phủ lên Âu Thần đang hôn mê trên
giường và Doãn Hạ Mạt vẫn cứ đăm đăm nhìn anh tự bao giờ, nét mặt cô
đăm chiêu, Doãn Hạ Mạt không hề để ý đến một bóng người nghiêng
nghiêng đang đổ dài trên dãy hành lang.
Lạc Hi ngồi trên chiếc xe lăn.
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng anh trên mặt đất.
Doãn Hạ Mạt men theo cạnh giường Âu Thần đang nằm bước về phía
trước mặt anh, cô cúi đầu thấp, suối tóc dày dài như rong biển buông xõa
trên má, Doãn Hạ Mạt gầy đi rất nhiều, chiếc cắm trở nên nhọn hơn, viền
mắt cô đỏ hoe, hàng mi đen nhánh như vẫn đọng vết tích của những giọt
nước mắt.
Lạc Hi nín thở nhìn Doãn Hạ Mạt.
Cô vẫn chỉ để tâm đến Âu Thần đang nằm trên giường mà không hề
cảm giác được sự xuất hiện của anh.
Lạc Hi đưa tay ra mà cuống họng khô khốc.
Bàn tay dừng lại giữa không trung, anh muốn níu lấy Doãn Hạ Mạt
hay muốn gây cho cô sự chú ý, anh không biết mình đang muốn gì, chỉ cảm