Cứ như không còn nhận ra cô nữa.
Anh đến đây dường như chỉ là việc đợi chờ kết quả phẫu thuật của
Tiểu Trừng. Khi Tiểu Trừng được đẩy ra từ phòng mổ, sau khi bác sĩ nói
với họ là ca phẫu thuật được tiến hành khá thuận lợi, bóng anh trên chiếc xe
lăn dần mất hút dưới ánh hoàng hôn yếu ớt.
Khoảnh khắc ấy.
Vịn vào thành giường bệnh của Tiểu Trừng, Doãn Hạ Mạt nhắm chặt
đôi mắt lại.
Cô không còn tư cách để chạy theo chiếc bóng trải dài cùa anh nữa, cô
đã làm tổn thương anh sâu sắc, và cũng làm tổn thương Âu Thần. Dù có
đuổi theo bóng Lạc Hi thì còn có thể nói được những gì?
Âu Thần đã mất đi một quả thận.
Cô giờ đã là vợ của Âu Thần.
Cô không còn tư cách đau lòng vì người mình yêu nữa.
Đêm đen thăm thẳm.
Doãn Hạ Mạt gắng sức hít một hơi thật sâu, từ trong mớ kí ức hỗn
loạn tỉnh lại, cô nhìn chăm chăm vào hai người đàn ông đang nằm bên
trong phòng hậu phẫu kia.
Một người là em trai.
Một người là chồng.
Họ là thân nhân của cô, là sinh mệnh của cô, thậm chí là cả thế giới
của cô, nếu nói tuyệt vọng và nỗi hổ thẹn trước kia làm cô bỏ cuộc, thì từ
nay về sau, cô sẽ phải dùng gấp đôi sức mạnh để níu giữ họ.