ÁO CƯỚI - Trang 292

Từng giọt, từng giọt trong suốt từ chai truyền dịch nhỏ xuống.

Trong phòng hậu phẫu vắng lặng, đôi mi Âu Thần khẽ run, rồi mắt Âu

Thần từ từ hé mở. Đôi mắt Âu Thần xanh sẫm trầm mặc, sau đó xuyên qua
lớp kính to của cửa sổ, khi bắt gặp ánh mắt trong veo của Doãn Hạ Mạt,
máu như ngưng chảy trong huyết quản của Âu Thần, đôi mắt Hạ Mạt chứa
chan tình cảm ấm áp và dịu hiền như mặt biển lớn…

Cách nhau qua lớp cửa kính xa thật xa.

Âu Thần xanh xao nhợt nhạt nhìn Doãn Hạ Mạt.

Hạ Mạt chợt như một ảo ảnh.

Sâu thẳm.

Xa xăm.

Âu Thần nhìn Doãn Hạ Mạt, không dám thở, như sợ một tiếng động

nhỏ của hơi thở cũng sẽ khiến cho ảo ảnh ấy vỡ tan tành…

***

Cửa sổ bệnh viện đang mở.

Gió đêm thổi lạnh buốt, Lạc Hi ngồi cạnh cửa sổ, vạt áo của bộ đồ

bệnh nhân bị gió thổi nhẹ nhàng phấp phới, ánh trăng vàng thanh khiết, sắc
mặt anh còn nhợt nhạt và mỏng manh hơn vầng trăng kia.

Thẩm Tường lẳng lặng đứng sau lưng anh, nỗi đau xót trong lòng, cảm

giác đau đớn này không nói rõ được vì Lạc Hi hay vì chính cô. Bên ngoài
phòng cấp cứu, cô như một người vô hình, dù cô đang đứng sau xe lăn của
Lạc Hi thì Lạc Hi và Hạ Mạt dường như không nhìn thấy cô.

Trong thế giới của hai người, họ chỉ biết đến nhau…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.