gái tốt, toàn tâm toàn ý yêu thương anh, tình yêu đối với anh sâu thẳm như
biển cả, anh cũng sẽ yêu cô gái đó, không bao giờ quên được cô ta.
Trong cái lạnh lẽo bao phủ khắp nơi, nỗi đau thoáng xuất hiện đó khó
có thể át đi được.
Doãn Hạ Mạt nhìn dấu chân của mình trên tuyết, cô thầm nhủ, trên thế
giới này không có việc gì là không thể quên được. Sau khi tuyết tan chảy,
thậm chí chỉ cần một cơn gió thổi qua, những dấu chân đó sẽ hoàn toàn
biến mất.
Vì thế, Lạc Hi sẽ quên cô.
Việc mà cô phải làm chỉ là không tiếp tục làm phiền đến anh.
Doãn Hạ Mạt lặng lẽ đi trong tuyết rơi, sau lưng cô hình như có tiếng
vước chân vội vã, nhưng cô không hề để ý.
Tuyết vừa mới phủ trên đất rất trơn, trong lúc sơ ý, cô trượt chân ngã
bật về phía sau.
Phòng đọc sách phát ra ánh sáng ngọn đèn bàn.
Nhìn tờ giấy ly hôn nằm trên bàn, đôi mắt Âu Thần ngày càng u buồn,
nhưng trong tận đáy mắt lại lấp lánh tia hi vọng yếu ớt. Anh đứng bật dậy
đi đến khung cửa, mở cửa sổ ra, ngọn gió trong đêm gào thét, cuốn theo
những bông tuyết bay vào.
Âu Thần vẫn ngỡ rằng, cái ngày mà Doãn Trừng đem tờ giấy ly hôn
đưa cho cô, cũng chính là lúc kết thúc tất cả. Tờ giấy ly hôn có sẵn chữ ký
của anh, đó là bản án khiến mọi chuyện kết thúc, cô sẽ rời xa anh, và những
ngày tháng tuyệt vời này chẳng qua là một thế giới huyền ảo như là những
bong bóng nước.