ÁO CƯỚI - Trang 362

Nhưng cô, thuộc về tự do.

***

Ánh ban mai xuyên qua lớp rèm cửa rắc những tia nắng mềm mại lên

gương mặt Hạ Mạt. Cô ngồi dậy ngơ ngác một lúc, cảm giác hơi đau nhức
toàn thân giúp cô hiểu ra được chuyện đêm qua không phải là một giấc mơ.

Âu Thần đã đi khỏi, trong phòng chỉ có mình cô. Doãn Hạ Mạt mặc áo

vào và đi đến bên cửa sổ vén rèm lên. Tuyết đã ngừng rơi, bên ngoài là một
màn tuyết trắng xoá, bầu không khí vô cùng trong lành, cô hít thật sâu và
mỉm cười. Trong lòng tràn ngập cảm giác bình yên xưa nay chưa từng có.

Cô quay người lại định xuống lầu chuẩn bị bữa điểm tâm cho Tiểu

Trừng và Âu Thần, nhưng có một cái gì đó đặt bên cạnh chiếc bình cắm
đầy hoa bách hợp khiến cô dừng bước.

Cô tò mò bước tới, rõ ràng trên đầu giường không có đồ vật nào như

vậy, lẽ nào đây là đồ vật Âu Thần để lại cho cô. Cô đưa tay mở gói đồ ra.

Ánh mặt trời sau một trận tuyết phản chiếu trên tờ giấy hơi chói mắt,

ba chữ “Đơn ly hôn” dường như muốn nhảy ra khỏi trang giấy.

Doãn Hạ Mạt ngớ người hồi lâu. Trong lòng cô lúc này rất nhiều cảm

xúc đan xen vào nhau, hồi lâu cô mới phát hiện ra sợi ren buộc trên cổ tay
mình đã biến mất.

Âu Thần…

Cầm chặt tờ giấy trong tay, cô nhắm mắt bước về phía phòng ngủ sau

đó chạy lên hành lang lầu hai và chạy xuống cầu thang.

Cô muốn tìm Âu Thần, cô quá hiểu Âu Thần rồi và biết hiện giờ anh

đang nghĩ gì. Cô sẽ cho Âu Thần thấy được chuyện tối qua không phải là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.