thể, mỗi lần phẫu thuật sẽ càng làm cậu ấy yếu thêm thôi… suy đi tính lại
thì phẫu thuật cũng chưa có tác dụng trợ giúp gì rõ ràng…”
Lúc đầu Hạ Mạt còn cố gắng nghe, về sau, dần dần tai cô như bị ù đi,
không còn nghe thấy được gì nữa, cô ngẩn người nhìn tuyết rơi ngoài cửa.
Tiểu Trừng liệu có đỡ hơn không? Sẽ đỡ hơn, nhất định sẽ đỡ hơn, Tiểu
Trừng đã vượt qua bao nhiêu lần nguy kịch mà…
Lần này….
Lần này….
Có lẽ bởi sự im lặng khác thường của cô nên phòng hội chẩn cũng dần
dẫn lắng xuống, tất cả các bác sỹ đều lo lắng nhìn cô.
Mười mấy ngày nay, cô còn gầy nhanh hơn cả Doãn Trừng, thân hình
mỏng manh như tờ giấy, đôi mắt đen láy vừa to vừa sâu thăm thẳm, sự
buồn bã đến đáng sợ trong đôi mắt sâu hút, hiếm lắm mới bắt gặp được một
tia sáng yếu ớt gượng đỡ cả thân hình và tinh thần cô.
“Hạ Mạt …”
Sự hoảng hốt của cô, toàn thân cô như bị vắt kiệt đến chút sức lực cuối
cùng khiến Âu Thần cũng phát hoảng buộc phải kêu lên.
“Hạ Mạt! Bác sỹ!”
Cửa phòng cấp cứu bỗng mở tung ra, Trân Ân chạy vào, vừa nhìn thấy
Doãn Hạ Mạt, Trân Ân đã không cầm nổi nước mắt, vừa khóc vừa cười
nói:
“Hạ Mạt… Tiểu Trừng tỉnh rồi!”
***Từ khi nhập viện đến giờ, đây là lần thứ ba Doãn Trừng hôn mê.