ÁO CƯỚI - Trang 366

Sau khi hôn mê suốt sáu giờ đồng hồ, cuối cùng cậu cũng đã tỉnh lại.

Lúc Hạ Mạt chạy vào phòng, Doãn Trừng cũng đã mở mắt ra, tuy toàn thân
cậu cắm đầy các loại ống dây, mặt nạ oxy che kín hơn nửa mặt , nhưng lúc
nhìn thấy chị gái, đôi mắt Doãn Trừng đen láy long lanh vui sướng như một
đứa trẻ.

“Chị…”

Trên chiếc giường bệnh trắng tinh, Doãn Trừng yếu ớt đưa cánh tay ra

và cố gắng cười với chị. Doãn Hạ Mạt không nói được câu nào, run rẩy
nắm lấy tay cậu em trai, trong lòng chua xót nghẹn ngào.

“Chị, chị yên tâm… em không sao…”

Đôi tay mệt mỏi nắm lấy tay cô, đôi mắt giống như có vật nặng nào đó

đè lên và lại từ từ khép lại, âm thanh đứt đoạn, hôn mê lại một lần nữa cuốn
Tiểu Trừng đi xa, giống như lúc nãy cậu gắng gượng lắm mới tỉnh dậy để
đợi chị mình đến an ủi.

“Chị, em ngủ một lát, lát nữa… em… lại tỉnh dậy…”

Ngón tay từ từ buông xuống, Doãn Trừng lại hôn mê, sắc mặt cậu suy

nhược trắng bệch thảm hại.

Doãn Hạ Mạt ngẩn người nhìn đứa em trai lại rơi vào hôn mê, sự vật

trước mắt cô đột ngột quay cuồng, cô cảm giác hình như đang có người dìu
mình. Hồi lâu sau cô mới tỉnh lại đờ đẫn nhìn các bác sỹ đang làm xét
nghiệm cho Tiểu Trừng, sau đó theo bác sỹ ra ngoài hành lang phòng bệnh.

“Có phải Doãn Trừng tỉnh dậy thì coi như qua được cơn nguy kịch?”

Doãn Hạ Mạt ngơ ngác nhìn bác sỹ Trịnh.

“Chuyện này thì…” Bác sỹ Trịnh hơi khó xử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.