lúc nhỏ Tiểu Trừng thích nhất là chơi ném tuyết và làm người tuyết, mỗi
lần tuyết rơi Tiểu Trừng đều vui giống như có lễ hội vậy.
“Các bác sỹ đó đều quan trọng hóa vấn đề, thực ra mấy ngày nay sức
khỏe em tốt hơn nhiều rồi.” Doãn Trừng cười ha ha nói, cậu vươn tay gồng
lên, “chị xem bắp tay em rất khỏe, hình như là hơi to lên rồi đấy.”
“Ừ, chị cũng cảm thấy em đỡ nhiều rồi.” Nhìn sắc mặt trắng bệch và
cơ thể ngày càng tong teo của Tiểu Trừng, trong lòng Hạ Mạt đau nhói
nhưng cô vẫn cố nhoẻn miệng cười một cách gượng gạo. Doãn Hạ Mạt đi
đến ngôi bên giường bệnh của Tiểu Trừng, cô bảo, “Có lẽ một thời gian
nữa là em có thể xuất viện.”
“Đúng vậy, dù thế nào đi nữa thì bây giờ cũng không cần làm phẫu
thuật nữa, nên có thể xuất viện sớm hơn. A… em rất muốn về nhà, con Sữa
Bò ở nhà một mình chắc là cô đơn lắm”, Doãn Trừng vô tư nói cười, “sau
khi xuất viện, em còn rất nhiều chuyện muốn làm….”
“Mở một phòng triển lãm tranh em thấy thế nào?” Hạ Mạt đột nhiên
nói vậy.
“Triển lãm tranh ư?”
“Phải, phòng triển lãm tranh của riêng em, đem tất cả những tác phẩm
xuất sắc của em ra trưng bày”, Hạ Mạt dịu dàng nói, trong đôi mắt lóe lên
tia sáng, “trước kia những tác phẩm của em đã từng tham gia triển lãm và
được khen ngợi, bây giờ cũng đã đến lúc phải trưng bày cho mọi người
ngắm rồi”.
“Chị à, chỉ có những họa sỹ nổi tiếng mới có thể mở triển lãm tranh
thôi.”
“Ai nói em, ai quy định là chỉ có họ mới có thể mở triển lãm tranh, em
còn vẽ đẹp hơn họ, đương nhiên là càng có tư cách mở triển lãm tranh!”