Tại sao mỗi lúc Âu Thần hy vọng thời gian trôi qua thật chậm thì hình
như nó lại vụt lao đi nhanh như tên bay vậy, ngay đến cả cái đồng hồ trên
bàn trang điểm của cô cũng đang kêu tích tắc tích tắc quá nhanh nhắc Âu
Thần đã tới giờ ra đi.
Giữa lễ đường lễ trao giải thưởng.
Mười mấy chiếc đen chùm chiếu sáng rất đẹp làm cho căn phòng sáng
lung linh như cung điện. Cùng với việc công bố giải thưởng nữ diễn viên
chính xuất sắc nhất, không khí trong khu vực những người được để cử
dường như căng thẳng hồi hộp hơn. Thẩm Tường mặc dù trông có vẻ rất
bình tĩnh, nhưng hơi thở rõ ràng đã trở nên gấp gáp.
Thẩm Tường cố gắng giữ bình tĩnh, cô nhìn những người được đề cử
khác bên cạnh mình, thấy họ cũng đang cố gắng giữ nụ cười trên môi,
nhưng cái dáng vẻ cứng ngắc của họ cho thấy rõ ràng họ cũng đang rất
căng thẳng.
Ngoại trừ Doãn Hạ Mạt...
Thẩm Tường quan sát Doãn Hạ Mạt đầy nghi ngờ, có vẻ như tâm trí
cô ấy đang để đâu mất. Thật là không hiểu nổi người phụ nữ có cái tên
Doãn Hạ Mạt này, lẽ nào trong giây phút này mà cô ta lại không hề có chút
gì lo lắng căng thẳng hay sao?
Sau rồi Thẩm Tường bỗng nhiên phát hiện ra Doãn Hạ Mạt cứ nắm
chặt lấy cái túi xách tay, Thẩm Tường thầm nghĩ, thì ra cũng vậy, chỉ là cố
gắng nguỵ trang khéo thôi.
Doãn Hạ Mạt lo lắng nắm chặt chiếc điện thoại trong túi.
Chỉ cần có điện thoại gọi tới, cô sẽ lập tức cảm thấy máy rung. Hạ Mạt
không biết rốt cuộc Âu Thần sẽ đưa ra quyết định như thế nào, có lẽ là cô
không nên đến dự lễ trao giải tối hôm nay.