những bức tranh này được không ạ? Anh ấy vẽ đỉnh quá, chúng em rất
muốn gặp anh ấy”.
Doãn Hạ Mạt hơi sững người.
Âu Thần ôm chặt vai Doãn Hạ Mạt, cô quay đầu nhìn anh để anh
không phải lo lắng. Doãn Hạ Mạt mỉm cười nói với họ:
“Tác giả những bức tranh đó là em trai chị, anh ấy đã qua đời rồi.”
“Ôi! Xin chị thứ lỗi! Xin chị thứ lỗi!”
Đám sinh viên luôn miệng xin lỗi.
“Không sao, nếu anh ấy biết các em thích tranh của anh ấy như thế
này, nhất định anh ấy sẽ rất vui.” Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói, ánh mắt nhẹ
nhàng lướt qua những bức tranh của Tiểu Trừng.
Buổi chiều nay, cuộc triển lãm đã khép lại.
Không để công nhân phụ giúp, Âu Thần cẩn thận tự tay thu dọn từng
bức, từng bức tranh của Tiểu Trừng để lên xe. Doãn Hạ Mạt lúc đầu cũng
muốn tự tay làm nhưng Âu Thần kiên quyết không cho cô động tay, anh
yêu cầu cô phải nghỉ ngơi để lo cho em bé trong bụng chuẩn bị chào đời.
Âu Thần đã thu dọn xong bức tranh cuối cùng, anh nói, “Nào, về nhà
thôi”.
“Vâng.” Doãn Hạ Mạt gật gật đầu, sau lại nói, “Âu Thần, em muốn
đến thăm một nơi”.
Ánh mặt trời ngày hè lung linh rọi xuống qua những kẽ lá xum xuê.
Doãn Hạ Mạt ngồi trên chiếc ghế dài dưới bóng cây bên đường.