ẢO THIÊN THANH - Trang 127

thấy chút kích thích và đê mê. Anh nằm im chịu đựng cảm giác rạo rực và
kích thích tăng dần lên cũng như chút hương thừa của nước hoa mà Thanh
đã xức ngày hôm qua dường như còn đọng trên tóc, trên áo càng gây thêm
cảm giác mê man và rạo rực. Anh nghe tim mình đập thình thịch, người
nóng dần lên khi hồi tưởng lại cảnh tượng trong căn phòng tối mờ mờ. Cảm
giác bàn tay chạm vào da thịt mềm mại và thơm tho của Thanh lúc anh tắm
cho nàng còn đầy ắp trong trí não mà mỗi lần nghĩ tới anh cảm thấy hồn
lâng lâng như say như tỉnh, run rẩy và rạo rực từng đường gân sớ thịt. Anh
thở hắt hơi dài nhẹ nhỏm mà cũng nhiều tiếc rẻ khi Thanh trở mình nằm
xoay mặt qua bên kia.
Giọng nói còn ngái ngủ của Thanh vang lên nho nhỏ.
Mấy giờ rồi Vĩnh?
Tám giờ rưởi rồi mợ...
Ngáp tiếng dài Thanh ngồi dậy. Vén mái tóc dài nàng cài nhanh lại hai nút
áo bị tung ra. Bắt gặp cái nhìn của Vĩnh nàng cười bẽn lẻn.
Vĩnh ngủ ngon hôn?
Dạ ngon. Còn mợ...
Thanh nhoẻn miệng cười.
Ngon... Có lẽ trời lạnh mà nằm trong này ấm nên mợ ngủ thẳng cẳng...
Cười hích hích Vĩnh đùa.
Vậy hả... Vĩnh ôm mợ mà mợ có biết hông?
Thanh bật cười hăng hắc.
Xạo... Vĩnh mà ôm là mợ biết liền. Mợ tỉnh ngủ lắm...
Vĩnh hăm he.
Để tối nay Vĩnh ôm thử coi mợ có biết hông...
Thanh cười thách thức.
Ừ... Thử đi... Coi chừng bị mợ ký đầu đó...
Vĩnh cười hà hà vén cửa lều bước ra ngoài trời. Không khí man mát đẫm
chút sương mù ban mai. Mặt hồ lãng đãng sương khói. Năm ba chiếc
thuyền dật dờ trôi. Tiếng chim hót ríu rít lẫn trong tiếng xe chạy rì rầm.
Nghe mùi nước hoa hòa với mùi cây cỏ và hơi thở nóng phà ra nong nóng
sau cổ Vĩnh mỉm cười vì biết mợ Thanh đang đứng sau lưng của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.