ẢO THIÊN THANH - Trang 147

người khác, nhất là người đó lại là Vĩnh, cháu của Đán. Vả lại Vĩnh, không
ít thời nhiều cũng đã gọi nàng là mợ, xem nàng là vợ của cậu ruột của
mình. Thở dài buồn bã Thanh lặng lẽ về phòng riêng của mình. Tắm rửa,
thay quần áo xong nàng lên giường nằm đọc sách. Nhìn đồng hồ thấy hơn
chín giờ mà Vĩnh vẫn chưa về nàng tắt đèn nằm khóc trong bóng tối rồi sự
mệt mỏi và buồn rầu đưa nàng vào giấc ngủ. Dường như trong lúc mơ
màng nàng có nghe tiếng Vĩnh gọi.
Mợ ơi... Mợ..."
Thanh thức giấc khi nghe tiếng Vĩnh rất gần. Mở mắt nàng thấy Vĩnh đang
đứng cạnh giường ngủ.
Vĩnh hả?
Dạ...
Vĩnh về hồi nào?
Lâu rồi mợ... Mợ ngủ hả mợ ?
Ừ... Mợ đọc sách rồi ngủ luôn...
Ngước lên nhìn Vĩnh Thanh nói nhỏ.
Mợ đã nấu cơm. Vĩnh đói cứ việc ăn...
Vĩnh cười lắc đầu. Trong ánh sáng mờ mờ nụ cười của Vĩnh đầy âu yếm và
thân tình.
Dạ... Tưởng mợ chưa ngủ Vĩnh gọi mợ nói chuyện chơi... Thôi Vĩnh về
phòng cho mợ ngủ
Bình thường Thanh sẽ thức dậy theo Vĩnh ra phòng khách nói chuyện
nhưng đêm nay nàng không làm như vậy.
Mợ buồn ngủ vậy có chuyện gì sáng mai nói...
Ngần ngừ giây lát Vĩnh lui ra khỏi phòng. Nhìn theo Thanh giấu tiếng thở
dài. Tuy nói buồn ngủ nhưng nàng lại trằn trọc, lăn qua trở lại và hai mắt
mở thao láo nhìn lên trần nhà trắng mờ mờ. Trăn trở khá lâu nàng ngồi dậy.
Khoác thêm cái áo choàng nàng bước qua phòng của Vĩnh. Nàng ít khi
bước vào phòng của Vĩnh ngoại trừ trường hợp đặc biệt như hút bụi, lau
chùi dọn dẹp. Những lúc đó nàng chọn lúc Vĩnh vắng nhà. Đêm nay là lần
đầu tiên nàng gặp Vĩnh trong phòng. Đứng trước cửa phòng nàng do dự,
đắn đo giây lát mới gõ cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.