ẢO THIÊN THANH - Trang 161

Hiểu Vĩnh muốn nói điều gì Thanh cúi mặt xuống.
Mợ hiểu...
Ngước lên nhìn ông chồng giả nàng tiếp với giọng cũng ngập ngừng.
Vĩnh làm như vậy cũng được nhưng mợ xin Vĩnh đừng có làm hơn nữa.
Mợ...
Thanh ngừng lại khi bắt gặp ánh mắt của Vĩnh sáng lên nét hớn hở. Nó
giống như ánh mắt của đứa bé làm lỗi và tha được mẹ thứ cho lỗi lầm. Điều
này có nghĩa là nó được phép làm nữa.
Mợ... Vĩnh thương mợ... như thương má...
Thanh mỉm cười để yên cho Vĩnh hôn lên má của mình.
Vĩnh đói bụng... Mợ ăn mì hôn?
Ăn... Để mợ nấu... Bỏ ớt cho thật cay, hành ngò nhiều cho thơm...
Bởi vậy mợ ghen dữ...
Thanh gật đầu liền.
Ừ... Vĩnh coi chừng đó...
Thanh đưa năm ngón tay đầy móng nhọn lên hăm dọa khiến Vĩnh cười hắc
hắc.
Vĩnh không sợ à?
Không mà sướng nữa. Có thương, có yêu người ta mới ghen...
Thanh thầm thở dài vì nàng cũng nghĩ như Vĩnh. Nàng biết nàng thương
Vĩnh và khổ tâm vì chuyện đó. Nàng càng buồn khổ hơn vì biết Vĩnh cũng
yêu mình. Đó là thứ tình yêu thương giữa một người đàn ông và một người
đàn bà còn trẻ đang khao khát yêu và được yêu.
Đang cắt hành ngò Thanh hơi cựa mình vì bị Vĩnh vòng tay ôm ngang
hông.
Vĩnh thích ôm mợ...
Sao vậy?
Như ôm má... Ngày xưa khi má làm bếp Vĩnh hay ôm má...
Vậy hả... Vĩnh ôm mợ như ôm má của Vĩnh thời mợ cho phép. Không có
hôn à nghe...
Thanh rào đón và Vĩnh kèo nài.
Hôn lên tóc được không mợ... Vĩnh thích hôn lên tóc mợ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.