ẢO THIÊN THANH - Trang 164

sống xa chồng con, xa quê hương xứ sở, bây giờ nàng mới chính thức thành
dân tạm trú. Tất cả là công lao của Vĩnh. Mặc dù giả song Vĩnh đã bảo bọc,
lo lắng, săn sóc nàng như là một người thân trong gia đình.
Sáng mai mình đi Saint Louis để làm giấy tờ và mua vé máy bay về Việt
Nam...
Ngước lên nhìn Vĩnh Thanh ngập ngừng.
Mợ chưa có đủ tiền...
Vĩnh có tiền...
Thanh lắc đầu cười gượng.
Vĩnh đã xài tiền cho mợ nhiều lắm rồi. Mợ...
Vĩnh ngắt ngang không cho Thanh nói tiếp.
Tiền mà Vĩnh đã xài là tiền của má cho cậu mợ...
Thanh mỉm cười vì biết Vĩnh nói dối tuy nhiên nàng im lặng không cải lại.
Mua vé máy bay xong mình đi mua ít quà mang về cho cậu và hai em. Mợ
cũng nên sắm quần áo mới để mặc cho đẹp...
Cười chúm chiếm nhìn ông chồng giả của mình Thanh nói giỡn.
Đẹp để làm chi vậy. Vĩnh không sợ người khác theo tán tỉnh vợ của mình
à?
Bật cười hăng hắc Vĩnh lắc đầu lia lịa.
Hông... Mợ phải diện đẹp để cho cậu...
Nói tới đó Vĩnh ngừng lại giây lát rồi lãng sang chuyện khác.
Mợ tính về chừng bao lâu hả mợ ?
" Mợ chưa biết. Không biết sở làm cho mình nghỉ bao lâu hả Vĩnh. Mợ sợ
nghỉ lâu quá, lúc trở lại họ không nhận mình làm nữa thời khổ lắm...
Vĩnh cười giỡn.
Thời mợ ở nhà Vĩnh nuôi mợ...
Thanh cười song giọng nói lại có chút ưu tư.
Vĩnh nuôi mợ thời được nhưng còn cậu và hai em... Chắc mợ xin nghỉ hai
tuần thôi...

Hơn một tuần trước khi trở lại Sài Gòn, Thanh ít khi nói cười, băn khoăn,
trầm mặc và ưu tư. Nhiều khi nàng thức giấc hai ba giờ sáng, nằm im trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.