ẢO THIÊN THANH - Trang 176

Dạ... Mợ khỏe không mợ?
Đầu dây bên Việt Nam vang lên tiếng thở dài não nuột.
Mợ bịnh Vĩnh ơi...
Mợ bịnh gì vậy mợ ?
Hổng biết...
Vĩnh hỏi với giọng lo lắng.
Mợ đi bác sĩ chưa?
Chưa... Bác sĩ bên này chữa không được. Chắc mợ phải về bên mình ở để
gặp bác sĩ Vĩnh. Chỉ có ổng mới chữa được bệnh của mợ...
Vĩnh bật cười hắc hắc khi nghĩ ra căn bệnh hiểm nghèo của mợ Thanh.
Chừng nào mợ về hả mợ ?
Thứ hai tuần tới... Còn vài việc phải làm cho xong...
Vĩnh thì thầm dù biết không có ai ở gần mình.
Vĩnh nhớ mợ...
Bên kia cũng vang lên tiếng thì thầm.
Mợ cũng vậy... Nhớ Vĩnh vô cùng... Ngủ không yên Vĩnh ơi...
Vĩnh nín thở như uống từng lời nói của người bên kia đầu dây. Xuyên qua
khoảng không gian mù xa anh như ngửi được mùi hương quen thuộc và
thân yêu.
Không có mợ ở nhà Vĩnh phải ăn mì gói...
Lời của Thanh vang vang với giọng dặn dò và săn sóc.
Đừng có ăn mì gói... Mập lắm... Mợ không thương đâu...
Ngập ngừng giây lát Thanh nói tiếp.
Thôi mợ ngừng nghe... Khi nào lên máy bay mợ sẽ gọi Vĩnh...
Dạ... Mợ gọi cho Vĩnh biết để Vĩnh đi đón mợ...
Gác điện thoại Vĩnh ngồi phệt xuống ghế. Tiếng tủ lạnh chạy rì rì. Ngước
nhìn bức tranh sơn mài vẽ hình đứa bé ngồi trên lưng con trâu Vĩnh mỉm
cười. Trước khi dọn về ngôi nhà mới và rộng này, Thanh đã bỏ thời giờ để
sưu tầm, nghiên cứu cũng như học hỏi cách thức trang hoàng nhà cửa do đó
nàng chọn lựa vật dụng trong nhà một cách cẩn thận và khéo léo để biến
ngôi nhà thành ra một tổ ấm gia đình. Tình yêu quê hương của nàng thật
tha thiết. Tranh ảnh gợi nhớ về xứ sở nghèo khổ, từ miền bắc xa lạ đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.