ẢO THIÊN THANH - Trang 186

Nàng tự nhủ thầm là vui được ngày nào hay ngày đó, sướng được phút nào
hay phút đó. Nghĩ như thế nàng từ từ lái xe rời khỏi trường. Vừa quẹo vào
con đường dẫn về nhà, nhìn vào kín chiếu hậu nàng ngạc nhiên khi thấy xe
của Vĩnh chạy đằng sau. Đậu xe vào nhà xe nàng cười vui.
Sao Vĩnh về sớm vậy?
Hãng cho về sớm vì sợ bão tuyết... Mợ lạnh không mợ?
Dù không lạnh lắm nhưng Thanh cũng muốn nhõng nhẽo một chút.
Lạnh cóng tay luôn... Vĩnh rờ xem...
Nàng đưa hai bàn tay ra cho Vĩnh nắm xong bật cười hắc hắc khi Vĩnh hôn
lên hai bàn tay rồi tính hôn lên môi của mình.
Ê... Đừng có thừa nước đục thả câu nghe... Kêu lính bắt bi giờ...
Vĩnh cười khì.
Mợ vào nhà cho khỏi lạnh. Vĩnh đi lấy thơ...
Mở cửa vào nhà Thanh cảm thấy dễ chịu vì nhiệt độ ấm áp. Đi nhanh vào
phòng riêng nàng thay bộ bà ba màu thiên thanh. Đứng trước gương, ngắm
mình trần truồng nàng mỉm cười. Nàng biết mình trẻ đẹp. Tuy nhiên bao
nhiêu đó chưa đủ để cho Vĩnh yêu nàng. Chính cái đẹp vô hình, cái đẹp của
tâm hồn mới là điều kiện để Vĩnh yêu thương, kính trọng và ngưỡng mộ.
Chính nó mới tạo nên một tình yêu bất biến và hằng cữu. Mặc quần áo
xong nàng trở ra nhà bếp nấu bữa cơm chiều.
Vĩnh muốn ăn gì hả Vĩnh?
Thanh hỏi khi nghe tiếng mở cửa.
Mì gói mợ...
Xin lỗi... Mì gói không có trong thực đơn của quán mợ Thanh... Vĩnh gọi
món khác đi...
Thanh cười giỡn. Thấy Vĩnh ngần ngừ chưa kịp trả lời nàng tiếp nhanh.
Cá kho tộ với canh chua được hôn...
Cười hắc hắc Vĩnh bước tới đứng sau lưng Thanh. Vòng tay ôm eo ếch anh
cười.
Đói bụng quá... Ôm mợ cho đỡ đói mợ cho phép hôn?
Quay mặt lại Thanh hôn lên trán Vĩnh. Cái hôn của nàng giống như là cử
chỉ của một người mẹ đối với con. Như hiểu được cái ý của Thanh, Vĩnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.