ẢO THIÊN THANH - Trang 187

vùi mặt mình vào mái tóc thơm mùi bông bưởi đoạn thì thầm.
Vĩnh thương mợ...
Thôi bây giờ buông mợ ra để mợ nấu cơm. Mợ phải nấu nhiều để rủi có
cúp điện mình ăn cơm nguội...
Dạ... Vĩnh nghe tivi nói bão lớn lắm. Vĩnh phải ra sân sau đem thêm củi để
đốt lò sưởi...
Thanh dặn dò như dặn đứa con nhỏ của mình.
Vĩnh nhớ mặc áo ấm, đội nón và mang găng tay. Lạnh đó nghe Vĩnh...
Dạ...
Thanh ứa nước mắt khi nghe tiếng dạ của Vĩnh. Ngoài tình yêu đôi lứa,
nàng đối xử với Vĩnh như là một người mẹ hiền. Nàng tự xem như mình có
bổn phận lo lắng, săn sóc và cưu mang Vĩnh vì Vĩnh không còn cha mẹ hay
anh chị em. Hiện giờ Vĩnh chỉ có nàng. Vĩnh cần nàng và nàng cũng cần
Vĩnh. Vừa nấu cơm Thanh vừa suy nghĩ lan man. Nàng rùng mình khi Vĩnh
mở cửa hông và khí lạnh ập vào. Tiếng gió hú, gió gào ngoài sân. Thân cây
trơ cành rung theo cơn gió. Tuyết bay trắng xóa. Mấy năm sống ở Mỹ nàng
thích tuyết nhưng lại không thích cái lạnh lẻo của xứ này. Mùa đông đẹp
mà buồn khiến cho nàng nhớ nhà, nhớ hai đứa con nhiều hơn. Khi nàng đi
con Tâm mới có 10 tuổi mà bây giờ nó đã được mười bốn. Còn thằng Hùng
giờ đã mười hai.
Vĩnh xong chưa mợ dọn cơm...
Thanh hỏi khi thấy Vĩnh khệ nệ khiêng củi vào nhà.
Xong rồi mợ...
Thanh để ý một điều mới lạ xảy ra. Từ khi Vĩnh và nàng hôn nhau ngoài
sân, Vĩnh ít khi dạ thưa trong lúc nói chuyện với nàng. Dù nhận thấy song
nàng không nói ra vì cảm thấy được tự nhiên hơn. Vĩnh không xem nàng là
mợ nữa cũng không có gì phiền hà hoặc thua thiệt cho nàng. Trái lại càng
làm cho hai người thân thiết, gần gụi và âu yếm với nhau hơn là mợ cháu.
Dù lời nói có thay đổi song thái độ, cử chỉ của Vĩnh vẫn chừng mực, vẫn
quí trọng và tôn kính nàng như là một người tình, người bạn và một người
mẹ.
Vĩnh nghĩ là mình sẽ bị cúp điện như lần trước không Vĩnh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.