ẢO THIÊN THANH - Trang 71

Vĩnh nói như vậy chứ ông ta không có ý gì đâu. Vĩnh chọc mợ chơi và
Vĩnh cũng không có ghen đâu...
Thanh nhìn Vĩnh với ánh mắt lạ lùng.
Dù mình giả vợ chồng mợ cũng tự coi mình có ít nhiều liên hệ tình cảm với
Vĩnh...
Dù trong lòng sung sướng và cảm động nhưng Vĩnh cố cười nói.
Sáng mai mình sẽ xuống Saint Louis đi chợ... Mợ có muốn gởi tiền cho cậu
không?
Thanh lắc đầu.
Không... Mợ nghĩ cậu còn tiền... Chờ khi nào mợ đi làm có tiền rồi gởi
cũng được...
Ngừng lại giây lát Thanh nói nhỏ.
Mợ chưa có tiền...
Vĩnh cười cười.
Mợ có tiền...
Tiền gì?
Tiền công mợ làm cho Vĩnh... Mợ nấu ăn, giặt quần áo, săn sóc nhà cửa.
Nếu mướn người ta làm Vĩnh phải trả nhiều tiền lắm...
Lắc đầu quầy quậy Thanh nghiêm nghị nói.
Đó là công việc của một người nội trợ. Mợ làm chuyện đó là vì bổn phận
của mợ. Huống chi Vĩnh đã giúp đỡ quá nhiều cho mợ vì vậy mợ không thể
nào nhận thêm nữa được...
Đó là công lao của mợ mà...
Thanh lắc đầu nghiêm giọng.
Chưa kể là bổn phận của một người vợ mà mợ cũng ăn, cũng ở, cũng mặc.
Như vậy không thể gọi là công lao của mợ được...
Vĩnh nói với giọng hờn mát.
Mợ mà không lấy tiền thời Vĩnh không nói chuyện với mợ nữa...
Nói xong Vĩnh bỏ vào phòng đóng cửa lại. Thanh ngồi im mặt buồn thiu và
rơm rớm nước mắt. Ngẫm nghĩ giây lát nàng gõ cửa phòng Vĩnh.
Vĩnh ơi...
Không có tiếng trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.