ẢO THUẬT THẦN TỌA - Trang 498

mình: “Đây là số mệnh đang gõ cửa ư? Ha ha, lâu rồi chưa có tâm trạng
mãnh liệt như vậy.”

Người kích động nhất, mụ mị nhất là Victor. Hai tay ông ấy nắm chặt,

vẻ mặt điên cuồng, thân thể run rẩy theo mỗi đoạn giai điệu mạnh mẽ.
Giống như nghĩ đến buổi hòa nhạc đầu tiên thất bại của chính mình, nghĩ
đến cảnh bản thân phấn chấn trở lại trong sự an ủi và khích lệ của phu
nhân, ông đã cầu xin rất nhiều người và nhận được vô số sự chế giễu coi
thường, nhưng cuối cùng đã có cơ hội thực hiện buổi hòa nhạc thứ hai và
đạt thành công lớn.

Ông nghĩ đến cuộc sống chán chường của bản thân sau khi phu nhân

qua đời, sau đó để hoàn thành tâm nguyện của phu nhân nên bản thân mới
từng chút một bước ra khỏi vũng lầy, trở thành nhạc sĩ xuất sắc, giành được
cơ hội tổ chức buổi hòa nhạc ở Thánh Vịnh Thính Phòng

Ông nghĩ đến bản thân vì buổi hòa nhạc mà đốt cháy tất cả nhiệt tình

và tinh lực, nhưng lại thất bại ở bước cuối cùng, dù nỗ lực chín năm cũng
chưa thể viết ra tác phẩm trong lòng đó. Ông nghĩ đến sự giễu cợt và báo
thù đầy ác ý của Wolf, cùng với sự nghiêm khắc và ngạo mạn của nam tước
Othello…

Tất cả đã hóa thành từng nốt nhạc giống như mũi tên nhọn mạnh mẽ,

từng đợt giai điệu chấn động giống như búa gõ đang tấn công, đánh vào
tâm hồn của Victor khiến ông ấy khuất phục, khiến ông ấy từ bỏ.

Nhưng ý vị bất khuất bao hàm trong giai điệu, sự kiên trì vật lộn đến

cùng với khó khăn và thất bại đó, sự quật cường không thỏa hiệp với số
mệnh đó khiến Victor cháy lên ý chí chiến đấu mãnh liệt:

“Mình đã thất bại nhiều lần như vậy mà vẫn có thể phấn chấn trở lại,

lẽ nào thất bại lần này có thể đánh ngã mình?”

“Chỉ cần còn có hi vọng thì không thể từ bỏ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.