ẢO VỌNG DU HỌC - Trang 11

làm việc với Sở Cảnh sát. Thấy Bình hiểu một cách khó khăn, cô nhân viên
vừa nói rất chậm, vừa cười khẩy. Cảm giác lẫn lộn khó tả xâm chiếm lòng
Bình khi Bình phát hiện ra chi tiết đó.

Ra khỏi Sở Cảnh sát, Bình nhìn đồng hồ. Đã 1 giờ. Lại đến chỗ mới !
Lại phải xếp hàng ! Mới nghĩ đến đó. Bình đã rùng mình sợ hãi. Nhưng
không đi sao được ? Ỷ vào ai bây giờ ? Chẳng ai có thể giúp Bình được nữa
và Bình cũng không muốn nhờ vã nữa.

Trước đây, do ngại tiếp xúc vì vốn ngoại ngữ quá ít ỏi của mình, Bình
nhớ Thái. Lần nào cũng có Thái đi cùng. Thái là con trai cô Cúc, nhân viên
một cơ quan đại diện Việt Nam tại Paris. Vợ chồng cô Cúc quen biết bố
Bình trong một dịp bố Bình về Hà Nội họp, và từ đó đến nay họ vẫn giữ
quan hệ. Chính vì có mối quan hệ đó, Bình mới được gợi ý sang học tiếng
Pháp ở Paris. Năm đầu, có Thái giúp đỡ. Đến năm học thứ hai, khi thấy
Bình không học được ở Paris, cô Cúc lại tìm cách giúp Bình xin vê ềọc ở
tỉnh. Cũng may cho Bình, năm đó Thái cũng phải rời Paris về tỉnh để học,
nên họ lại gặp nhau. Thế là Bình lại tiếp tục ỷ vào Thái trong việc làm thủ
tục, giấy tờ.

Nghe Bình nói và nhìn cách giao tiếp của Thái, cũng có lúc Bình, cũng có
lúc Bình thấy thèm. Nhưng nỗi ao ước ấy cũng có lúc Bình thấy thèm.
Nhưng nỗi ao ước ấy cũng chỉ thoảng qua thôi, rồi Bình lại bao biện cho
mình : Anh Thái sang Pháp trước Bình, lại có mẹ chăm sóc hàng ngày, lo
cho mọi chuyện, nói tiếp Pháp tốt hơn Bình là chuyện đương nhiên.

Cứ nghĩ một chiều như vậy để an ủi mình trong lúc này, Bình bước vội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.