ẢO VỌNG TUỔI TRẺ - Trang 70

Hắn lễ phép nói:
- Dạ, đàn em đâu dám qua mặt trung tá.
Hai anh bỏ tên thuộc hạ ngẩn ngơ với lưỡi dao trúng tim ông Thơ, đẩy cửa
bước vô nhà. Sơn còn ngạc nhiên chưa hiểu tại sao tên thuộc hạ của Huỳnh
Văn Xiển căm thù ông Nguyễn Ngọc Thơ thế, nên anh không ngó vội căn
nhà của Định bài trí ra sao. Anh hỏi Định:
- Này, sao nó không vẽ hình ông Diệm?
- Nó thù ít.
- Tớ tưởng ông Diệm mới là kẻ thù chính chứ. Ông ấy đuổi chúng nó như
đuổi gà con.
- Cậu ngây thơ thế?
- Ngây thơ gì?
- Chúng nó vẫn tin rằng ông Thơ dụ Ba Cụt r a hàng rồi tóm cổ dâng cho
ông Diệm làm quà ra mắt cho sự nghiệp chính trị của ông ta sau này. Bởi
vậy dù ông Diệm bác đơn xin ân xá của Ba Cụt, dù Ba Cụt chết chém bởi
chính quyền ông Diệm, chúng nó vẫn không thù ông Diệm bằng thù ông
Thơ.
- Chúng nó yêu Ba Cụt lắm à?
- Yêu hơn cả bố mẹ. Dưới mắt chúng nó, Ba Cụt là thứ thần tượng. Phải
công nhận Ba Cụt là viên tướng tài, tuy học vấn ít. Bù vào đó ông ta coi
thuộc hạ của mình như em út, ông ta thương yêu họ, ăn nằm với họ, chia xẻ
vui buồn với họ. Và xông pha trong lửa đạn, ông ta hoàn toàn đi tiên
phong, nêu cao ý chí đấu tranh cho họ. Vì thế họ vừa yêu mến, vừa kính
phục ông ta.
- Lạ quá nhỉ?
- Chuyện miền Tây mà. Cậu phải sống lâu ở đây mới hiểu rõ tâm hồn của
đám giặc cỏ này. Cũng anh hùng ra phết. Họ phục ai là ca ngợi liền. Đã
phục, không bao giờ phản bội.
- Họ có phục cậu không?
- Dĩ nhiên là có. Nếu không, cái thớ tớ làm gì được mang lon... trung tá cố
vấn. Tớ dặn cậu một điều để chinh phục tình cảm họ.
- Điều gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.