ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 1053

dừng đập trong tức khắc, khom lưng chậm rãi quỳ xuống, khẽ gọi về phía
cửa tủ màu trắng kia: “Ái.”

Sức lực bên kia cửa tủ buông lỏng, anh từ từ mở cửa ra. Nhìn Chân Ái

vô cùng lem luốc, còn chưa kịp thấy rõ đã oà khóc lớn nhào vào lòng anh:
“S.A, Owen chết rồi, owen đã chết rồi. Là em bắn chết anh ấy, em xin lỗi,
em xin lỗi! Em trốn trong một hang động khác, qua khe hở nhìn thấy Bert
ép hỏi anh ấy em ở đâu. Anh ấy không nói, trúng nhiều đạn như vậy anh ấy
vẫn chưa chết. Bert muốn tim độc tố cho anh ấy, em sợ anh ấy đau, em sợ
Owen sẽ đau… Em xin lỗi, em xin lỗi.”

Có níu chặt lấy cổ áo anh, khuôn mặt đẫm nước mắt lành lạnh vùi vào

cổ anh: “Em nổi súng rồi chạy liên tục trong rất nhiều hang động, cứ trốn
mãi, nghe thấy tiếng xe cảnh sát em cũng không dám đi ra. Vì Owen nói
trong hàng ngũ cảnh sát có chuột đất, bảo em chạy theo tuyến đường anh ấy
chỉ, không được quay đầu lại. Vì vậy em không tìm anh. Em xin lỗi.”

Cô như thoát ra khỏi cơn ác mộng, khóc đến thương tam tuyệt vọng, như

đứa trẻ chịu ấm ức.

“Ái…”

Ngôn Tố kề sát vào thái dương cô, mới gọi một tiếng đã không thốt nên

lời. Chỉ vài giờ, toàn bộ nỗi nhớ nhung và sợ hãi điên cuồng đè nén trong
lòng đều bất giác tuồn trào. Cô run rẩy thút thít trong ngực anh, bản thân
anh cảm nhận được mới dám tin tưởng cô thật sự trở về bên anh rồi. Anh
siết chặt bả vai gầy yếu của cô, bàn tay nắm lại, khẽ cắn răng, nước mắt
nóng hổi tràn mi.

Một lúc sau, Ngôn Tố cúi đầu tì mặt vào bả vai cô, áo cô chậm rãi thấm

khô nước mắt của anh. Anh không ngẩng đầu, ôm lấy cô, ngả trên vai cô,
cất giọng khàn đặc và chậm chạp nói ra kế hoạch của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.