ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 1150

Dĩ nhiên Chace đánh hết bọn trẻ kia một trận, sau đó Cheryl nín khóc, vừa
lòng thỏa ý, ngoan ngoãn trèo lên lưng anh trai để anh cõng về.

Trên đường về nhà, cô nhóc vừa ca hát, vừa kể chuyện cho anh trai nghe

vừa quẹt nước mắt nước mũi vào lưng anh trai. Anh cõng cô, dịu dàng hỏi:
"Hôm nay Cheryl ở nhà trẻ có vâng lời không?"

Bàn tay nhỏ xíu níu lấy bả vai anh trai, rất kiêu ngạo: "Không."

"Có ngoan không?"

"Cũng không."

Cô đắc ý ngẩng đầu, giọng mũi rất nặng, khụ khịt, cái mũi nhỏ lau nước

mũi vào áo thun của anh trai. Anh thấy cô sắp trượt xuống liền xốc cái
mông nhỏ của cô lên, cô hoang mang vội vàng ôm lấy anh.

"Không vâng lời thì không vâng lời, Cheryl của chúng ta muốn thế nào

thì thế đấy." Anh nói.

"Ừm." Cô gật đầu lia lịa.

"Có chơi với bạn không?"

"Cũng không." Cô quay phắt đầu đi, nũng nịu lấm bẩm. "Vậy em làm gì

ở nhà trẻ?" Anh quay đầu lại nhìn cô.

"Nghĩ đến Chace đó." Bàn tay nhỏ bé của cô đưa đến trước mặt anh, sờ

nắm đủ kiểu: "Nghĩ sao anh còn chưa đến đón em nữa."

Cứ như thế, anh nhỏ nhẹ trầm ấm, cô thì thầm to nhỏ. Anh cõng cô đi

trong buổi hoàng hôn mờ tối. Mùa xuân trôi qua, mùa thu đã đến. Từng
ngày lại từng ngày, bọn nhóc ở nhà trẻ vừa lau nước mắt, vừa ẩm ức: "Tại
sao mình không có anh trai giống như Cheryl, mình tìm mẹ đòi mới được."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.